Mang Thai Con Của [...] – Chương 4

7
Từ sau khi mang thai, mỗi ngày của tôi chỉ có ăn và ngủ.

Sáng sớm sớm thức dậy, thì bắt đầu khó dễ Tần Nhan.

Căng ra mí mắt của ấy, lén lút vẽ xoắn ốc lên mũi ấy, sau đó khi Tần Nhan tỉnh lại, lại mặt giận, muốn ăn bánh bao của Trần Ký ở phía nam thành phố.

Tần Nhan rõ ràng buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi vẫn cố gắng chống đỡ.

Một đôi mắt bớt một phần lạnh lùng, thêm một phần ngơ ngác, mang theo tia buồn ngủ khiến tôi có chút không đành lòng.

Anh ấy tối qua hình như hơn 3 giờ mới đi ngủ, đến giờ cũng mới ngủ hơn 2 tiếng đồng hồ.

Tần Nhan ngày thường rất bận, vội đến mức tôi cho rằng, thế giới này không có ấy sẽ bị tê liệt.

Mỗi ngày sáng sớm đến công ty, buổi tối tôi tỉnh giấc giữa đêm thấy phòng việc của ấy vẫn sáng đèn.

Đội sản xuất trâu bò cũng không liều bằng ấy.

Nếu không thì thôi đi?

Lần sau, để làn sau.

Lòng tôi mềm nhũn, đang muốn mở miệng không ăn, Tần Nhan lại đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo, trước khi ra cửa còn cố ý xoa xoa đầu tôi, kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi, rồi lại đem chăn tôi chỉnh lại.

“Em ngủ thêm đi, trở về sẽ kêu em.”

Tay Tần Nhan hơi lạnh, tóc trên trán còn dính bọt nước.

Có phải ấy đã quá mệt nhọc rồi không, ấy vừa đi rửa mặt bằng nước lạnh.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng xa, tim tôi càng đập loạn.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước tôi bám lấy Tần Nhan bắt ấy cùng đi một nhà hàng nổi tiếng trên internet.

Tần Nhan phải bận rộn mấy đêm, đáy mắt một mảnh xanh đen, vẫn đi cùng tôi.

Từ khi tôi thức tỉnh, thật nhiều hình ảnh mơ hồ, hiện tại lại trở nên rõ ràng.

Cho nên, Tần Nhan, có phải cũng có chút thích em?

---
8
Tần Nhan đi cùng tôi kiểm tra thai kỳ, đây cũng là lần đầu tôi gặp Lâm Niệm.

Cũng chính là nữ chính của cốt truyện.

Cô ấy trông thanh lịch, điềm tĩnh và dịu dàng, với mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa, rất chuyên nghiêp và giỏi giang.

Tôi cũng thấy một người đẹp lạnh lùng như thế khi ở bên Tần Nhan lại nở nụ ôn hòa.

Tôi tức giận đẩy tay Tần Nhan đang đỡ mình, bước nhanh đi đến chỗ ngồi.

Tần Nhan có hơi sửng sốt, đi theo phía sau sau, mở miệng như muốn rồi lại thôi.

Sau khi khám thai xong, Lâm Niệm chuẩn bị gọi người tiếp theo, tôi đột nhiên đè tay Lâm Niệm.

Lâm Niệm và Tần Nhan đồng thời tôi, tác đồng đều của họ trong lòng tôi như có ngọn lửa bùng cháy.

“Bác sĩ Lâm, có thể tới nhà tôi bác sĩ gia đình không?.”

Tôi muốn chủ tác hợp Lâm Niệm và Tần Nhan, tạo cơ hội cho hai người họ.

Chỉ cần Tần Nhan và Lâm Niệm ở bên nhau, Tần Nhan, chắc sẽ chủ ly hôn với tôi.

Tôi chỉ chỉ Tần Nhan đứng bên cạnh, vẻ mặt thần bí: “Chắc là biết ấy, tổng giám đốc một công ty niêm yết, gần nhất đang đàm phán mấy hợp đồng lớn, rất lợi . Nếu tới nhà tôi bác sĩ gia đình, thời gian tự do, kiếm tiền nhiều hơn, còn bao ăn bao ở nữa.”

Tôi đem Tần Nhan thổi lên tận trời xanh, Lâm Niệm lại khúc khích.

Có lẽ cảm thấy như không lễ phép, Lâm Niệm lấy tay che miệng rồi ho nhẹ môt tiếng

Theo tầm mắt của tôi đánh giá Tần Nhan từ trên xuống dưới.

“Đúng, thật không tồi.”

Tôi không biết nên vui hay buồn, Lâm Niệm không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối tôi.

“Tôi rất thích công việc của mình, hiện tại không có ý định thay đổi công việc.”

Tôi phản ứng không kịp, rồi lại cảm thấy, đây mới là Lâm Niệm.

Theo như trong cốt truyện, Lâm Niệm sáng suốt độc lập, có sự nghiệp của chính mình, cũng vì nó mà nỗ lực, so sánh với pháo hôi là tôi thì hoàn toàn là hai thái cực trái ngược.

Kết cụa của Trình Gia ở trong sách, đến cùng cũng không thể trách nữ chính, đều là tự mình tìm đường chế.c.

Nếu không phải lập trường đối lập, tôi nghĩ mình cũng muốn với Lâm Niệm.

Trên đường trở về, tôi không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần, đến khi Tần Nhan bên cạnh lại ngẩng đầu lên từ máy tính bảng mà tôi, tôi trừng ấy một cái, giọng điệu cà chớn: “Hừ, thấy Lâm Niệm, chắc là vui lắm nhỉ?”

Tần Nhan không thể hiểu , trong lòng nghi hoặc, Lâm Niệm là ai.

Lại thấy tôi nổi nóng, không dám hỏi.

Tôi Tần Nhan không lời nào, chỉ xem như ấy cam chịu, đàn ông cờ hó, đứng núi này trông núi nọ.

Kéo dài không ly hôn, cũng không thể nào vì thích tôi đi.

Mấy ngày tiếp theo, lòng tôi vẫn luôn rầu rĩ.

Tôi không vui vẻ, Tần Nhan cũng đừng nghĩ vui vẻ.

Ngày hôm sau, tôi cầm thẻ của Tần Nhan, mua tất cả những túi xách đắt nhất mới ra mắt, lúc quẹt thẻ, nhân viên bán hàng đều nhở giọng tôi của.

Tôi hài lòng , ai ngờ khi Tần Nhan biết , không chỉ không gì, còn kêu người đem quần áo, trang sức mẫu mới nhất đưa tới.

Mịa nó, cái tên của này.

Tiền xó thể xài như sao!?

Vì thế, 12 giờ đêm, Tần Nhan tan tầm trở về, tôi xem nhẹ khuôn mặt mệt mỏi của Tần Nhan mà quấn lấy ấy ngủ không , muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ.

Kỳ thật là đã ngủ suốt cả buổi trưa, bây giờ ngủ mới là lạ.

Tần Nhan tắm rửa xong ra tới, trên người còn mùi rượu thoang thoảng, mới vừa nằm xuống, lại bị tôi lay tỉnh.

“Anh chưa kể chuyện cho em nghe, không cho ngủ!”

Tần Nhan tôi, chớp chớp mắt vài cái mới hiểu tôi đang gì.

Chuẩn bị xong tâm lý Tần Nhan sẽ tức giận.

Ai ngờ giây tiếp theo, người này đứng dậy, từ trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, ngón tay thon dài gõ vài cái.

Tôi duỗi dài cổ qua xem, tên nhóc này chắc không chịu nổi nên bảo trợ lý chuẩn bị thủ tục ly hôn rồi.

Kết quả, trên màn hình điên thoại hiển thị mấy chữ: [Chuyện kể trước khi đi ngủ danh cho phụ nữ mang thai] .

Mới vừa uống rượu xong, giọng Tần Nhan vẫn thoảng mùi rượu, khàn khàn hơn so ngày thường lại chậm rãi, vô cùng dễ nghe.

Mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có một bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, tôi muốn mở mắt ra, xem là ai, lại giống như say rượu, như thế nào cũng không mở ra .

Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy theo bản năng quay đầu, Tần Nhan đã sớm đến công ty.

Tôi cầm lòng không đậu giơ tay, rồi bực bội hạ xuống.

Không thể tiếp tục như nếu không tôi sẽ không buông tay .
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...