Tâm trạng tôi cả ngày u ám, bực bội không lý do. Cuối cùng dứt khoát… dọn đồ sang phòng khách.
Chiều khoảng 4 giờ, Chu Kỳ Văn đột ngột về nhà—giờ này rất hiếm khi về sớm.
Thấy tôi đang thu dọn đồ trong phòng tắm, hơi nhíu mày lập tức bình tĩnh lại, tiến đến nhẹ giọng trêu chọc: “Chuẩn bị chuyển nhà à, bà xã? Dọn đi đâu thế? Anh dọn theo không?”
Tôi không buồn quay đầu: “Chuyển sang phòng bên cạnh. Hai người ngủ riêng… đỡ phiền nhau.”
“Nhưng mà không có em, sẽ mất ngủ.”
“Uống melatonin đi.”
Anh im lặng cởi đồng hồ, đặt lên bàn, sau đó cầm lấy đồ trong tay tôi: “Để phụ em dọn.”
“Không cần, em gần xong rồi.”
Anh không gì thêm, xoay người mở tủ quần áo, bắt đầu dọn luôn đồ đạc của chính mình, đồng thời nghiêm túc dặn dì giúp việc: “Dì à, từ giờ phòng ngủ chính là phòng khách, tôi với Trừng Trừng chuyển sang phòng bên cạnh sống.”
“Chu Kỳ Văn, em rồi, em muốn ngủ một mình, đừng có ngủ chung với em nữa.”
Anh vẫn rất kiên nhẫn, giọng dịu dàng như đang dỗ trẻ con: “Vợ chồng nào mà ngủ riêng chứ?”
“Trong thời gian mang thai, em muốn ngủ riêng.”
“Cho một lý do hợp lý đi.”
“Ngủ chung với nóng lắm, phụ nữ mang thai sợ nóng.”
“Vậy mình bật điều hòa.”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nước mắt không nhịn trào ra, trừng mắt , giọng mang theo chút giận dỗi và uất ức: “Chu Kỳ Văn, có thể đừng cố chấp như không?!”
Anh đứng đó, cẩn thận từng chút một dỗ dành tôi như dỗ một quả bom nổ chậm.
“Em không vui đúng không? Là vì hôm đó tăng ca à? Xin lỗi, dạo này bận quá, không dành thời gian cho em nhiều. Anh đã sắp xếp xong rồi, tuần tới rảnh cả bảy ngày… Mình đi du lịch nhé? Em muốn đi đâu?”
Tôi vẫn không đáp, trong lòng khó chịu đến không diễn tả .
Tôi ghét bản thân mình lúc này—bực bội vô cớ, vô lý vô cớ, lại không thể kiểm soát nổi cảm .
Chu Kỳ Văn khẽ kéo tay tôi, nhẹ giọng dỗ: “Cố Trừng, là lỗi của cả. Để chồng mua túi mới cho em nhé, không?”
Tôi cúi đầu, nước mắt đã sớm đỏ hoe vành mắt, nghẹn ngào ra từng chữ: “Chu Kỳ Văn… đừng nuông chiều em như nữa.”
Anh rút khăn giấy, tác rất nhẹ nhàng, lau khô nước mắt cho tôi, rồi cúi xuống, hôn lên trán tôi thật khẽ.
Như một lời hứa âm thầm: Dù em có vô lý đến mức nào, cũng vẫn sẽ ở đây, từng bước từng bước dỗ em dịu lại.
“Cố Trừng, cưng chiều vợ là chuyện đương nhiên của một người chồng.”
“Nhưng em đối xử với không tốt… Em có phải… rất tệ không? Dạo này em cứ cáu gắt, vô lý, giận dỗi đủ chuyện…”
Chu Kỳ Văn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng cực kỳ nghiêm túc mà dịu dàng: “Đó là do thay đổi nội tiết tố khi mang thai, khiến cảm dễ dao . Anh cũng chưa tốt, khiến em thấy tủi thân. Em là một rất tốt – dịu dàng, lương thiện, đôi khi hơi vô tâm, dễ dàng hài lòng với những điều nhỏ nhặt. Em giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng cả thế giới của . Bảo bối, mang thai đã vất vả rồi.”
Tâm trạng đang tệ của tôi bị lời khen nhẹ nhàng của đánh tan… Thật sự là có chút… ngượng ngùng.
“Chu Kỳ Văn, sao biết mấy điều này hay ?”
“Đọc trên mạng với trong sách thôi. Giờ mình đi ăn nhé? Anh có mua mousse xoài nè Em khóc mệt rồi, phải ăn ngon mới có sức.”
Chu Kỳ Văn chọn một hòn đảo nhỏ, đặt trước khách sạn, chuẩn bị cho kỳ nghỉ.
Ngồi máy bay cả ngày khiến tôi mệt rã rời. Vừa đến khách sạn, không thèm ngắm cảnh cũng chẳng quay story, tôi tắm nhanh rồi lăn ra ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại, trời đã gần 5 giờ chiều, Chu Kỳ Văn không biết đã đi đâu.
Gió biển chiều man mác, mang theo chút ẩm nóng dễ chịu. Ánh hoàng hôn dịu dàng rơi trên bãi cát, mặt biển lấp lánh ánh vàng, khiến lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm, thư thái lạ thường.
Giống như… những cảm rối ren trong lòng cũng theo sóng mà dần tan biến.
Tôi đi dạo một vòng quanh khu khách sạn, cảm thấy người hơi dính dính khó chịu nên quay về tắm lại lần nữa.
Chu Kỳ Văn vẫn chưa quay về, chắc là ra bãi biển đi dạo hay gì đó.
Tắm xong, tôi thay nội y mới—gần đây vòng một lại lớn hơn, cái áo ngực này cài mãi không vào, cánh tay mỏi rã rời.
Rầm—cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Lúc vào tôi cứ nghĩ không có ai trong phòng, nên không khóa cửa.
Tôi bị dọa đến suýt hét lên, vội vàng chộp lấy khăn tắm quấn quanh người, kinh hoàng : “Anh… sao lại vào thẳng thế?!”
Anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa, mở vài nút trên cổ, phong thái lười nhác mà quyến rũ, ánh mắt lại mang theo chút xấu xa.
Tôi hơi lúng túng, cau mày : “Anh ra ngoài trước đi!”
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ tiến lại sau lưng tôi, bàn tay thon dài chạm nhẹ vào lưng áo.
Tôi rụt vai lại, giọng có chút khẩn trương: “Anh gì ?”
Trong gương, ánh mắt phản chiếu đầy nghiêm túc: “Giúp em cài lại.”
Chu Kỳ Văn cài xong khuy áo ngực, tiện tay lấy váy, cúi người giúp tôi mặc vào, còn tỉ mỉ chỉnh lại nếp váy, tác quen thuộc khiến tôi vừa ngại vừa… bất an.
Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Ánh mắt đen nhánh khóa chặt lấy tôi, giọng khàn khàn như đang kiềm chế: “Anh giúp em rồi… em cũng nên giúp một chút, đúng không?”
Tôi cảnh giác lùi về sau một bước: “Không !”
Anh nhướn mày, khóe môi cong nhẹ: “Chỉ là… giúp cởi mấy cái nút áo sơ mi thôi mà.”
Tôi cởi nút áo sơ mi giúp xong liền chạy vọt ra khỏi phòng tắm, tim đập thình thịch như trống trận.
Sau đó, tiếng nước vang lên — Chu Kỳ Văn bắt đầu tắm, mãi rất lâu sau mới thấy ra.
10
Bụng tôi giờ đã khá to, đồ mang theo du lịch toàn là váy maxi, áo chống nắng nhẹ. Hôm nay định đi chơi ngoài biển.
Chu Kỳ Văn định lướt sóng, chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, nửa thân trên để trần.
Làn da ngăm rám nắng, cơ ngực và bụng săn chắc, vai rộng eo thon, từng đường nét gọn gàng như tạc tượng, cả người toát ra một loại hấp dẫn giới tính không thể chối từ.
Tôi mà hơi ngẩn ra, vội cụp mắt xuống, lấy nước uống để che giấu sự thất thần: “Anh… không định mặc thêm cái áo sơ mi nào à?”
Chu Kỳ Văn liếc tôi, giọng lười nhác mà quyến rũ: “Lát nữa còn phải cởi ra, mặc gì. Cố Trừng… em đang đến ngây người đấy à?”
Bị trúng tim đen, tôi đỏ mặt, cãi cùn: “Em không có! Anh đừng tự tin thái quá!”
Anh bật , ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây, bôi kem chống nắng cho em.”
“Không cần đâu, em bôi xong từ lâu rồi.”
Chỉ đi vài bước là ra đến biển.
Chu Kỳ Văn mang ván ra lướt sóng, tôi thì nằm dưới ô che nắng, vừa ăn trái cây, vừa uống nước dừa, cảm giác như bà hoàng đang nghỉ dưỡng.
Lúc tám chuyện với Thư Dao, tôi từng kể — hồi ở nước ngoài, Chu Kỳ Văn rất mê các hoạt như lướt sóng, lặn biển, trekking, chỉ là sau này đi thì trầm ổn hơn, cũng ít thời gian để chơi mấy thứ đó.
Tôi đang thư giãn thì có một người đàn ông lạ mặt tiến tới, bắt chuyện: “Cô em đi một mình à?”
Tôi chẳng có hứng đáp lại gã kia, giọng nhàn nhạt: “Tôi đi với chồng.”
Hắn khẩy: “Em à, em còn nhỏ xíu, không giống người đã kết hôn đâu.”
Bị khen trẻ thì đúng là có hơi vui… tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Chồng tôi đang lướt sóng đằng kia.” – tôi chỉ ra phía xa.
Rõ ràng hắn không tin, vẫn mặt dày tiếp tục bắt chuyện: “Hay mình add WeChat đi? Tối mời em đi uống một ly.”
Tôi vẫn cố kiên nhẫn, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đã kết hôn, và đang mang thai.”
Hắn nheo mắt lại, nở nụ đáng ghét: “Anh không tin.”
Tôi đã bắt đầu thấy mệt: “Vậy thì chỉ có thể là mắt có vấn đề.”
Tôi với tay cầm áo sơ mi khoác trên ghế, chuẩn bị đổi chỗ ngồi để tránh phiền phức.
Không ngờ gã kia lại chắn ngay trước mặt, không cho tôi đi: “Add cái WeChat thôi mà. Em ở khách sạn nào ?”
Ở nơi công cộng, tôi cũng không muốn ồn ào hay xô xát, nên đành nén giận: “Tôi không mang điện thoại, không add .”
Hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi, định kéo lại: “Vậy viết ID WeChat lên tay em, em về khách sạn rồi add!”
Tôi hoảng hốt rút tay về, chênh lệch thể lực quá lớn, tôi giằng mãi không thoát . Tôi bắt đầu hoảng loạn.
Đúng lúc đó—Chu Kỳ Văn không biết từ đâu xuất hiện, không một lời, trực tiếp tung một cú đá mạnh mẽ vào người đàn ông kia.
Người đàn ông luôn dịu dàng kia, lúc này gương mặt hiện rõ cơn giận không thể che giấu. Ánh mắt lạnh đến mức như phủ đầy sương giá, giọng sắc lạnh vang lên từng chữ: “Tránh xa vợ tôi ra.”
Anh nghiêng đầu tôi, nhẹ giọng hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?”
Tôi lắc đầu.
Chu Kỳ Văn cúi mắt xuống cổ tay tôi, không biết từ lúc nào đã đỏ bừng cả một mảng.
Lúc nãy quá hoảng loạn, tôi hoàn toàn không cảm nhận cơn đau.
Anh dìu tôi đến ghế ngồi gần đó, giọng nhẹ như gió: “Em ngồi đây nghỉ một lát, đợi . Đừng quay đầu lại, không?”
Tôi gật đầu.
Anh xoay người đi, gương mặt lập tức đổi sắc.
Ra tay không chút do dự—một cước đá gã đàn ông ngã lăn ra đất, chẳng kịp phản kháng.
Bạn thấy sao?