Mang Thai Bí Mật [...] – Chương 4

“Chắc là không đâu, hình như hồi xưa ấy từng thầm thích một người, mà tớ không biết là ai.”

“Ồ…”

Cũng bình thường thôi. Ai mà chưa từng thích thầm một người trong tuổi trẻ?

“Cố Trừng Trừng! Đừng có đánh trống lảng nha! Cậu với tớ rốt cuộc là sao lại đến với nhau? Cưới trước sau, đúng là kịch bản phim luôn rồi đó!”

“Còn chuyện mang thai, sao cậu giấu tớ? Cậu còn coi tớ là thân không hả!”

Tôi phẩy tay qua loa: “Toàn là ngoài ý muốn hết… thật mà.”

“Không ! Nói hết ra mau! Không giấu tớ bất kỳ chi tiết nào hết đó!”

“Thì… hôm đó, đúng lúc tiệc tẩy trần, uống say một chút thôi mà…”

“Anh tớ bề ngoài nghiêm túc như , ai ngờ lại ra chuyện kiểu đó, thật không thể tin nổi!”

Tôi thầm phản bác trong lòng: Cái gọi là chín chắn, nghiêm túc… đều chỉ là giả vờ của đàn ông cả.

Chúng tôi ghé vào một tiệm nội y, tôi chọn mấy bộ đơn giản. Thư Dao thì nhiệt quá mức, tiện tay nhét cho tôi một bộ nội y ren trắng, tôi vừa đã lắc đầu: “Thôi thôi, không đâu.”

Cô ấy bày ra vẻ mặt “tớ là chuyên gia thời trang”: “Nhìn thế thôi chứ mặc lên thoải mái lắm! Mát, nhẹ, dễ thở.”

Tôi cái bộ nội y gần như “vô hình” đó, khóe miệng co giật.

“Thoải mái thế nào thì cậu mặc đi, tớ không mặc đâu.”

Chưa kịp xong, ấy đã nhanh tay tính tiền, nhét luôn vào túi đồ của tôi, không cho từ chối.

“Đói quá rồi đó!”

“Dao Dao, cậu đặt bàn trước rồi, bây giờ mình đi luôn nha?”

“Đi đi, vừa đúng lúc tớ cũng đói sắp xỉu rồi!”

Tôi nhắn tin cho Chu Kỳ Văn bảo khỏi cần đến đón, hai đứa bắt taxi tới nhà hàng.

Tới nơi, Chu Kỳ Văn đã ngồi đợi sẵn. Anh mặc vest, khí chất nho nhã mà sắc sảo, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt mang theo nụ nhàn nhạt.

Trên bàn là một bó hoa tươi rực rỡ, sắc hoa đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Thư Dao đứng khựng lại một giây, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như… tớ không nên tới thì phải?”

Cùng lúc đó, Chu Kỳ Văn nhíu mày thấy em mình, sắc mặt rõ ràng không vui: “Sao em lại dẫn ấy theo?”

Tôi chớp mắt, thành thật trả lời: “Bọn em vừa đi mua sắm chung.”

“Anh à, có ý gì ? Em sao lại không thể đến?”

“Anh đang ăn tối với vợ, em đừng quấy rối.”

Chu Kỳ Văn lấy điện thoại ra chuyển khoản, nhàn nhạt hất cằm: “Ra ngoài tự ăn đi.”

Thư Dao con số trong tài khoản mới nhận , lập tức nở nụ rạng rỡ, vẫy tay: “Vâng ạ~ Chị dâu, em đi nhé!”

Tôi: “…”

Từ sau khi mang thai, khẩu vị tôi thay đổi rõ rệt, ăn gì cũng thấy ngon.

Nhưng lại sợ lãng phí, nên Chu Kỳ Văn dứt khoát gọi hết những món tôi thích, mỗi món một phần nhỏ để tôi có thể nếm tất cả.

Ăn xong, hai người không về thẳng nhà mà cùng nhau đi dạo.

Ngay gần đó là khuôn viên Đại học A, đường phố nhộn nhịp toàn sinh viên, bên cạnh là dãy hàng ăn vặt san sát, tràn đầy hơi thở đời thường.

Đi bộ một lúc, tiêu bớt ít thức ăn trong bụng, tôi lại thấy đói.

Lúc đi ngang qua một quầy bán kem khoai môn, mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tôi ngẩng đầu Chu Kỳ Văn, khẽ liếm môi: “Em đang mang thai mà… ăn món này chắc không sao đâu ha?”

Anh bất lực tôi, khóe môi mang theo ý : “Làm phiền cho vợ tôi một phần nhỏ thôi nhé, ít đá một chút.”

Tôi vui vẻ gọi thêm: “Ông chủ, cho em một phần kem khoai môn!”

Một giọng quen thuộc cũng vang lên: “Cho tôi một phần kem khoai môn.”

Tôi ngẩng đầu theo—là Qin Tịch.

Tôi có chút ngạc nhiên: “Giáo sư Qin? Sao lại ở đây? Trùng hợp thật đó!”

Qin Tịch mỉm : “Em quên rồi à? Anh dạy ở Đại học A mà.”

“Anh cũng thích ăn kem khoai môn hả?”

“Không, là mua cho Tinh Tinh.”

Qin Tịch có một em nhỏ hơn tám tuổi, tôi nhớ mang máng trước đây từng nhắc đến.

Tôi kéo tay áo Chu Kỳ Văn, quay sang giới thiệu: “Đây là giáo sư Qin mà em kể với trước đó.”

Chu Kỳ Văn gật đầu, giọng thản nhiên: “Chào .”

Qin Tịch : “Chào cậu. Cậu là trai của Trừng Trừng à?”

Chu Kỳ Văn thẳng vào , giọng dứt khoát: “Tôi là chồng của ấy.”

“Cố Trừng, em kết hôn rồi à?”

Tôi mỉm : “Ừ, mới cưới không lâu thôi.”

Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, Qin Tịch ngỏ ý muốn mời chúng tôi ăn đồ nướng.

Nhưng Chu Kỳ Văn nhanh chóng từ chối, lý do là… tôi đang mang thai, phải kiêng.

“Vậy về trước nhé, hẹn gặp sau.” “Bye bye!”

Hai người đi bộ song song trên đường về nhà, không khí có chút yên tĩnh.

Chu Kỳ Văn không gì suốt cả quãng đường.

Đến khi lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên lên tiếng: “Cố Trừng.”

Tôi đang thay giày, vừa bật đèn vừa nghiêng đầu : “Gì ?”

Anh nghiêm túc hỏi: “Em thấy… lợi hơn hay Qin Tịch lợi hơn?”

Tôi hơi nhíu mày, không hiểu lắm câu hỏi này từ đâu ra.

Anh lại kiên nhẫn lặp lại lần nữa, còn tôi chăm như đang chờ một câu trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Tôi suýt bật : “Chu Kỳ Văn, trẻ con thật đó! Anh với Qin Tịch là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, lấy gì mà so?”

Khóe mắt dần tràn đầy cảm , ánh mỗi lúc một trầm hơn. Anh tháo đồng hồ ra, ngữ khí chậm rãi, đầy tính dụ dỗ, như thể nhất định phải hỏi cho ra ngọn ngành: “Vậy em thích kiểu nào hơn?”

“Dĩ nhiên là rồi.”

Anh đưa cho tôi một ly nước ấm: “Ồ? Vậy xem… lý do là gì?”

Tôi chớp mắt mấy cái, cố giữ mặt nghiêm túc ánh mắt thì đang trộm: “Anh đừng tiến gần, em đi tắm đây!”

Tắm xong bước ra, tôi bỗng nhớ ra buổi chiều đi mua nội y, lúc về là Chu Kỳ Văn xách theo túi đồ.

Lúc nãy mải lo ăn uống với dạo phố, tôi hoàn toàn quên mất.

Giờ sực nhớ ra lại chẳng thấy túi đâu cả.

Tôi vội vã đi ra phòng khách tìm, lục hết chỗ tủ bên ngoài cũng không thấy.

Nhíu mày, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Tôi gõ nhẹ cửa thư phòng.

Bên trong vang lên giọng nam lạnh nhạt: “Vào đi.”

Tôi đẩy cửa bước vào: “Anh có thấy túi đồ em xách về chiều nay không?”

Anh điềm nhiên như không có chuyện gì, nhàn nhạt đáp: “Anh cất giúp em rồi.”

“…” “Ở đâu ?”

“Trong tủ quần áo của em.”

Tôi kéo ngăn tủ ra—từng bộ nội y đã Chu Kỳ Văn gấp gọn gàng đặt bên trong.

Mặt tôi bừng đỏ, trừng mắt một cái: “Anh ai cho phép mà tự tiện giúp em hả?”

Anh lại còn ra vẻ đắc ý: “Làm việc cho vợ là điều hiển nhiên.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, chui vào chăn nằm xem phim, không thèm để ý tới nữa.

Chu Kỳ Văn đi tắm ở phòng bên cạnh, lúc trở lại thì mang theo một ly sữa nóng và… một chai dầu chống rạn da cho bà bầu.

Anh rửa tay xong, lau khô rồi ném khăn giấy vào thùng rác: “Anh giúp em thoa dầu chống rạn.”

Tôi hơi khựng lại—tôi thật sự quên béng mất chuyện bôi dầu chống rạn khi mang thai.

Lúc hỏi mẹ, bà hồi mang bầu không bị rạn nên tôi cũng không để tâm.

“Không cần đâu. Mẹ em hồi đó cũng không bị.”

Chu Kỳ Văn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bụng tôi, giọng bình tĩnh: “Phòng còn hơn chữa.”

Tôi lấy điện thoại tra thử.

Hiện tại mới là giai đoạn đầu thai kỳ, lúc thoa dầu phải tránh bụng, chỉ nên tập trung vào vùng đùi, ngực, hông…

Không không ! Mấy chỗ đó sao có thể để ấy thoa cho !?

Tôi ngước mắt lên, mím môi: “Em tự , không cần .”

Anh nhíu mày: Tại sao?”

Tôi liếc , không nhịn bật lại: “Anh là mười vạn câu hỏi vì sao à?”

Tôi cố ngơ ánh mắt thoáng qua chút thất vọng của , cầm lấy chai dầu chống rạn rồi vào thẳng phòng tắm—trong phòng ngủ thật sự không tiện lắm.

Chưa bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng trầm thấp của Chu Kỳ Văn truyền vào: “Nếu cần giúp thì gọi .”

“Không cần, chẳng có việc gì của đâu.”

Tôi nhanh chóng bôi xong rồi bước ra. Chu Kỳ Văn ngồi trên giường, ánh mắt tôi đầy nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể… sờ thử bụng em không?”

Tôi gật đầu: “Được.”

Bộ đồ ngủ tôi mặc có sẵn lớp mút ngực, nên tôi chỉ vén lên một góc, lộ ra một phần bụng nhỏ.

Anh cúi người lại gần, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.

Bàn tay ấm áp đặt lên da tôi, chậm rãi vuốt ve như thể đang nâng niu báu vật.

“Được rồi đó, sắp mười phút rồi đó.”

Ánh đèn mờ dịu, trong đôi mắt của Chu Kỳ Văn lúc này là một tầng cảm dày đặc, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, giọng khàn khàn: “Bảo bối, em… thơm quá.”

Tôi ngẩn người, hơi đỏ mặt.

Mỗi tối trước khi ngủ tôi đều có thói quen bôi sáp thơm, không ngờ… lại ngửi rõ đến .

“Anh… mau bỏ tay ra đi, em muốn ngủ rồi! Không phải không thức khuya sao? Giờ đã hơn 11 giờ rồi đó.”

Nhưng hơi thở của càng lúc càng nóng, bàn tay vốn đang ngoan ngoãn lại bất ngờ trượt lên trên.

Tôi chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp gì thì đôi môi nóng rực đã phủ xuống, chặn mọi lời lại.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, chỉ còn nghe giọng trầm thấp, khản đặc bên tai: “Bảo bối… em mềm quá…”

Tối qua quá đáng thật sự.

, ngày hôm sau tan , tôi xách túi quay thẳng về nhà mẹ đẻ.

Chiếc giường nhỏ trong phòng tôi không biết đã bị thay từ lúc nào—giờ thì vừa rộng vừa mềm, nằm lên như lún vào mây.

“Má ơi, mẹ thay giường phòng con hả?”

“Mẹ đâu có rảnh, là Kỳ Văn đổi đấy.”

Tối hôm đó, Chu Kỳ Văn xách theo quần áo thay và cả lọ dầu chống rạn, lặng lẽ theo tôi… về nhà mẹ đẻ.

Tôi tắm xong, đang lau tóc bước ra, liếc thấy mặc áo sơ mi đen, dựa vào thành giường, tay cầm bát cherry.

Dáng vẻ ung dung lười biếng ấy khiến tôi chân mềm nhũn.

“Anh… sao lại đến đây?”

“Không có em bên cạnh, không ngủ .”

Anh đứng dậy, lấy máy sấy tóc trên bàn, nhẹ nhàng gỡ khăn khỏi vai tôi.

Máy sấy kêu vù vù, luồng khí ấm áp thổi qua da đầu, khiến tôi thấy vừa ấm vừa dịu.

Tôi ngồi trên sofa, tay cầm cherry, miệng nhấm nháp, mắt thì chăm lướt điện thoại—thật sự rất tận hưởng.

“Điện thoại kêu kìa.”

“Em nghe giúp .”

Màn hình không hiển thị tên người gọi.

Tôi vừa bấm nút nghe, bên kia truyền đến một giọng con mềm mại, nghe quen quen, dịu dàng cực kỳ: “Alo, Kỳ Văn, mai em về nước rồi, có rảnh ra sân bay đón em không?”

Tôi khựng lại một chút, đưa điện thoại cho Chu Kỳ Văn, khẽ nhắc: “Là giọng nữ… hình như hỏi mai có ra sân bay đón không.”

Chu Kỳ Văn cầm lấy máy, giọng lạnh đi rõ rệt: “Không rảnh. Mai tôi phải đưa vợ đi khám thai.”

Nói chưa mấy câu, đầu bên kia đã cúp máy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...