1
Nhìn hai vạch đỏ chót hiện lên trước mắt, tôi trừng lớn mắt, không thể tin nổi.
Tôi… mang thai thật rồi sao?
Không thể nào. Chu Kỳ Văn không lợi đến chứ?
Tôi lại lấy thêm vài que thử thai khác ra dùng, kết quả vẫn y như cũ.
Vẫn không yên tâm, tôi quyết định đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc.
Sau một loạt xét nghiệm, kết quả cuối cùng vẫn là: mang thai.
Toàn thân tôi chết lặng tại chỗ.
Nếu để ba mẹ tôi biết chuyện này, chắc họ đánh chết tôi mất!
Tôi dè dặt hỏi bác sĩ:
“Bác sĩ… bây giờ không ạ?”
“Hiện tại thai còn nhỏ, chưa thích hợp để bỏ. Cô bé à, nên về nhà bàn bạc với chồng đi.”
Đầu óc tôi giờ loạn như mớ bòng bong.
Tôi rẽ vào quán lẩu ở góc đường.
Không có gì mà một nồi lẩu không giải quyết .
Vừa ăn vừa tính toán: từ chức, rời thành phố, tìm nơi khác ở tạm. Đợi tới tháng thứ ba, quay lại bệnh viện để bỏ đứa bé.
Như không ai biết, cũng không để lại dấu vết gì.
Dường như đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
Ăn xong, tôi xoa bụng quay về nhà.
Vừa đóng cửa lại đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Mẹ tôi – bà Tống, lẽ ra đang đi , lại đang ngồi trên ghế sofa.
Ba tôi – lẽ ra phải đến mốt mới đi công tác về, cũng đang ở nhà.
Cả hai người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Tôi khẽ đóng cửa, cố nặn ra một nụ gượng gạo, chột dạ hỏi:
“Có chuyện gì ạ… sao ai cũng nghiêm trọng thế?”
Chắc… chắc không liên quan đến tôi đâu nhỉ?
Không ai lên tiếng.
Tôi rón rén bước về phía phòng mình.
“Đứng lại!”
Cả sống lưng tôi căng cứng như dây đàn, chậm rãi xoay người lại, toàn thân cứng đờ.
“Cái thai đó là của ai?”
Tôi giả vờ ngơ ngác, lựa chọn né tránh:
“Thai nào cơ ạ? Mẹ… mẹ có thai à?”
Bà Tống giận đến mức giọng cũng cao lên mấy phần: “Cố Trừng, con còn định giả vờ đến bao giờ? Cái thai trong bụng con là của ai, dì Hứa của con đã hết với mẹ rồi!”
Tôi khẽ nhíu mày—dì Hứa sao biết ?
Dì Hứa là thân nhiều năm của mẹ tôi, bà có hai đứa con: Chu Kỳ Văn và Chu Thư Dao.
Tôi và Thư Dao lớn lên cùng nhau, chơi thân từ nhỏ.
Còn Chu Kỳ Văn lớn hơn chúng tôi năm tuổi, không phải cùng lứa, không có đề tài chung, nên giữa tôi với ta vẫn luôn không thân thiết.
Lần đó là tiệc tẩy trần sau khi ta về nước. Công việc của Chu Kỳ Văn chuyển về nội địa, tiệc mừng đón ấy cũng mời rất nhiều người.
Tôi vừa uống vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say. Dù sao thì Thư Dao cũng ở ngay cạnh, lát nữa ấy sẽ đưa tôi về nhà.
Nhưng khi tỉnh dậy… người nằm cạnh tôi lại là Chu Kỳ Văn.
Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã nghiến răng nghiến lợi, hận không thể túm cổ Thư Dao đánh cho một trận ra trò.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi.
“Mẹ… mẹ nhầm rồi, con mang thai gì chứ. Con đến cả trai còn chưa có.”
“Mẹ con dì Hứa ở khoa sản, hôm nay trưa con lén đến bệnh viện kiểm tra, vừa hay gặp dì ấy.”
“Chắc dì ấy nhầm rồi ạ. Trưa nay con đi ăn lẩu với , đâu có đến bệnh viện đâu.”
“Cố Trừng! Con còn định chối nữa sao? Dì Hứa con đã tra rõ mọi chuyện rồi!”
Mẹ tôi nổi giận đến mức tóc như sắp dựng ngược lên — lần này thật sự xong rồi.
Hai mươi bốn năm sống trên đời, lần đầu tiên ra chuyện lớn như , tôi cũng có chút bối rối.
“Trừng Trừng, con xem cái thai là của ai? Ba sẽ đi tìm thằng nhóc khốn kiếp đó tính sổ!”
“Ba mẹ, hai người đừng hỏi nữa… vài tháng nữa con sẽ đến bệnh viện bỏ đứa bé.”
Trong lúc cả nhà đang cãi vã, tiếng gõ cửa vang lên. Vốn còn ầm ĩ, cả phòng lập tức im bặt.
Cửa mở ra, cả nhà họ Chu – ba người – đều đã đến.
Tôi hoàn toàn chết lặng, đầu đau như muốn nứt ra.
Phòng khách rộng rãi bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Rõ ràng chỉ muốn xử lý mọi chuyện một cách đơn giản, mà càng lúc càng rối tung lên.
Ngẩng đầu lên lại đụng ngay vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông. Tôi lập tức dời mắt đi. Chu Kỳ Văn tôi, ánh mắt nhàn nhạt khó đoán.
Rõ ràng đang đứng trong nhà mình, mà tôi lại cảm thấy cả người không tự nhiên, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu.
Bầu không khí lúc này thật sự quá lúng túng.
Nhà họ Chu luôn giữ nụ trên mặt, không ngừng xin lỗi, còn mắng Chu Kỳ Văn một trận ra trò.
Hai bên từ chuyện mang thai kéo sang sinh con, rồi đến kết hôn, tuần trăng mật, tiệc đầy tháng, thậm chí cả chuyện đặt tên cho đứa nhỏ…
Càng … càng thấy hoang đường.
Tôi mím môi, mấy lần định mở miệng cắt ngang, hoàn toàn không chen nổi vào một câu.
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Kỳ Văn. Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy trong mắt ta thoáng hiện lên một tia ý —hình như còn rất hài lòng với những sắp xếp của người lớn.
“Nếu không có vấn đề gì… thì tuần sau, thứ Hai đi đăng ký kết hôn.”
Chu Kỳ Văn khẽ : “Tôi không có ý kiến.”
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Dì Hứa dịu dàng hỏi: “Trừng Trừng, con thấy thế nào?”
Tôi khựng lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc— ta cứ thế mà đồng ý luôn sao?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã thay tôi gật đầu đồng ý.
Tôi thở dài—chuyện đã ầm ĩ đến mức này, người lớn hai bên đều biết cả, hôn lễ này… tôi không thể không kết.
Tôi chậm rãi gật đầu: “Con… đồng ý, dì Hứa.”
Hôm nay là thứ Sáu, là chỉ còn hai ngày nữa, tôi sẽ cùng Chu Kỳ Văn đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Sau khi bàn bạc xong, mẹ tôi giữ chân nhà họ Chu ở lại ăn cơm, Chu lại đề nghị cả hai gia đình ra ngoài ăn chung.
Lúc ra ngoài thay giày, dì Hứa lén nhét vào tay tôi một tấm thẻ.
“Trừng Trừng, khổ con rồi. Chu Kỳ Văn cái thằng nhóc này, đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả.”
Tôi hoảng hốt từ chối: “Dì… dì Hứa, cái này con không thể nhận ạ.”
“Chẳng mấy chốc là người một nhà rồi, đừng khách sáo với dì. Thích gì thì cứ mua, đừng ngại.”
Không biết từ lúc nào, Chu Kỳ Văn đã đứng cạnh bên, giọng trầm thấp vang lên: “Cứ nhận đi.”
Tôi đẩy tới đẩy lui mãi, cuối cùng cũng đành ngượng ngùng nhận lấy tấm thẻ.
Lên xe đi ăn tối, dĩ nhiên tôi bị “phân công” ngồi xe Chu Kỳ Văn.
Trên đường đi, tôi nhỏ giọng : “Hôm đó… thật ra chỉ là tai nạn thôi. Chúng ta đều uống say cả, thật sự không cần chịu trách nhiệm đâu.”
Thực ra sáng hôm sau, Chu Kỳ Văn đã muốn chịu trách nhiệm. Nhưng lúc ấy, cảnh tượng hỗn loạn quá mức khiến tôi hoảng loạn, chỉ kịp vơ quần áo rồi cuống cuồng bỏ chạy.
Lông mày hơi nhíu lại, giọng nghiêm túc: “Cố Trừng, ai với em đó là tai nạn?”
Anh ngừng một lát, ánh mắt dịu lại, giọng càng thêm chân thành: “Đêm đó, rất tỉnh táo.”
Tôi ngẩn người, trong phút chốc chưa hiểu rõ ý muốn gì.
“Cố Trừng, em… không muốn giữ lại đứa bé này sao?”
Tôi khẽ đáp, giọng rất nhỏ: “Không phải…”
Lúc đầu đúng là sợ thật, chỉ nghĩ sao để giải quyết cho xong. Nhưng sau này khi mọi người đều biết cả rồi, tôi lại thấy bình thản. Giữ lại đứa bé cũng không có gì xấu.
“Vậy… em ghét à?”
Tôi bật : “Tất nhiên là không rồi.”
Trước đây Chu Kỳ Văn chưa từng điều gì khiến tôi ghét.
Trái lại, hồi cấp hai còn từng kèm tôi học mấy buổi, tôi vẫn luôn biết ơn .
Chỉ là… không ngờ sau bao năm, ơn nghĩa lại biến thành một cái thai.
Ánh mắt không chệch đi đâu, rơi thẳng lên người tôi, giọng trầm ổn, nghiêm túc: “Vậy… em có muốn kết hôn với không?”
Tôi khựng lại một giây, im lặng suy nghĩ rồi gật đầu trả lời: “Được.”
Dù sao thì sớm muộn cũng phải kết hôn. Lấy Chu Kỳ Văn… hình như cũng không tệ.
Bạn thấy sao?