Đúng giờ này vốn là lúc Điềm Điềm thường hay ngủ trưa.
Không khí đông cứng trong vài giây, chẳng ai mở lời vỡ khoảng lặng.
Tôi mân mê móng tay, để tâm trí trôi về những ký ức xa xôi.
Bốn năm trước, tôi và Lộ Tử Dạ có thể chuyện suốt ngày không chán.
Vậy mà bây giờ, lại trở thành hai kẻ xa lạ nhất quen thuộc.
Vài phút sau, là người mở lời trước:
“Thính Dao, chúng ta chuyện đi.”
Tôi vén lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai:
“Nếu là chuyện tiền nuôi con, tôi đồng ý.”
Có thể tranh thêm chút gì cho Điềm Điềm, tức là thêm một phần đảm bảo.
Sắc mặt chậm rãi trầm xuống, dường như quên mất lời hứa ban đầu:
“Không chỉ là tiền, tôi muốn bàn cả chuyện quyền nuôi dưỡng.”
Quyền nuôi dưỡng? Nằm mơ đi!
Tôi dứt khoát, không còn chút mềm lòng nào sót lại:
“Vấn đề quyền nuôi dưỡng miễn bàn.”
Anh lại vòng vo, cố lôi chuyện giáo dục ra lý do:
“Ở đây điều kiện học tập kém quá, thủ đô có nhiều trường tốt.
Thính Dao, em cũng nên nghĩ cho tương lai của con đi.”
Đúng là so với thủ đô, giáo dục ở đây quá chênh lệch.
Nếu cứng rắn giành con hoặc kiện ra tòa, tôi không có cửa thắng.
Ý thức sự thật này, tôi bất lực, mắt nhòe nước, khẩn cầu:
“Lộ Tử Dạ… sau này sẽ có những đứa con khác.
Xin đừng giành con bé với tôi, từng hứa với tôi rồi mà.”
Anh cau mày quay đi, đường viền quai hàm căng cứng, cả người xa cách:
“Anh hứa với em là sẽ không để hai mẹ con tách rời, cho nên…”
Anh dừng lại, rồi bổ sung từng chữ:
“Thẩm Thính Dao, em bắt buộc phải sống cùng con.”
Ý là gì?
Nói riêng thì tôi hiểu, ghép lại, tôi càng hoang mang.
Tôi ngước mắt, hàng mi ướt run rẩy:
“Em không hiểu ý .”
Rốt cuộc muốn cướp con hay không?
Anh day thái dương, giải thích rành rọt:
“Điềm Điềm không thể thiếu mẹ, nếu nó sẽ hận .
Cho nên, sẽ dùng toàn bộ nguồn lực trong tay, bằng mọi cách ép em cùng trở về thủ đô.
Thẩm Thính Dao, đừng mơ ở lại đây yên ổn.”
Anh muốn mang tôi đi cùng sao?!
Tôi hoảng hốt lùi lại, tìm đủ lý do vụng về để chống cự:
“Tôi còn phải đi … Điềm Điềm quen sống ở đây rồi, nó thích bè nơi này.”
Ánh mắt sắc lạnh, hạ tối hậu thư:
“Bà mối tháng trước em đã nghỉ việc rồi.
Nếu em không theo về, chỉ có thể để mẹ nuôi Điềm Điềm.
Em không còn lựa chọn nào khác, hiểu chưa?”
Anh cố uy hiếp tôi!
Anh thừa biết bà Lộ từng , ngoài người con dâu bà ta chọn, nhà họ Lộ sẽ không thừa nhận bất kỳ ai, kể cả đứa trẻ.
Trong hoàn cảnh ấy, bà ta chắc chắn sẽ không đối xử tốt với Điềm Điềm.
Tôi trừng mắt , khó tin đến nghẹn thở, nghiến răng bật ra một câu:
“Được, tôi theo về thủ đô.”
7.
Ong ong—
Điện thoại trong phòng khách vang lên, cùng lúc đó tiếng Điềm Điềm khóc cũng truyền tới.
Tôi vội vàng chạy ra, Lộ Tử Dạ theo sát phía sau.
Ban đầu tôi định dỗ con trước, vừa liếc thấy dãy số hiện trên màn hình, tôi lập tức đổi ý:
“Lộ Tử Dạ, đi dỗ nó đi.”
“Được.”
Tôi trốn vào phòng, ấn nghe máy.
Bên tai vang lên giọng nữ trung niên quen thuộc, lạnh nhạt mà êm ái:
“Thẩm tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
“Bà Lộ…”
Cạch—
Cửa phòng bị đẩy ra, Lộ Tử Dạ bước tới, thẳng tay giật điện thoại trong tay tôi, dứt khoát cúp máy.
“Bỏ tôi và con ở phòng khách, chạy vào trong nhận điện thoại của bà ta, Thẩm Thính Dao, em giỏi thật đấy.
Thật mẹ nó giỏi!”
Tôi vừa định giải thích, đã không chút do dự ném điện thoại tôi vào thùng rác.
Tôi hoảng hốt chạy tới nhặt, tức giận quát:
“Lộ Tử Dạ!”
Anh nhún vai, khẽ “tsk”:
“Làm sao? Tôi chỉ vứt cái điện thoại thôi.
So với việc em vứt cả tôi và con ngoài kia, như thế đã nhẹ nhàng rồi.
Tôi đáng giá sáu triệu, cái điện thoại có là gì.”
May mà màn hình chưa vỡ.
Tôi vội lau sạch, định đi tìm Điềm Điềm thì bị chặn lại:
“Bà ta định cho em bao nhiêu?”
Tôi hất tay ra, lại túm chặt cổ tay tôi:
“Thẩm Thính Dao, em không ?”
“Chúng tôi chưa kịp bàn chuyện tiền.”
Thật ra, tôi và bà Lộ còn chưa kịp câu thứ hai.
Lộ Tử Dạ không tin, tự mình suy đoán:
“Mười lăm triệu? Hai mươi triệu?
Mẹ nó, chẳng lẽ chỉ tám triệu? Bốn năm trôi qua mà giá trị của tôi chỉ thế thôi à?”
Tôi trợn mắt, không nỡ ra sự thật: ban đầu bà ta chỉ muốn trả một triệu, do tôi chần chừ mãi mới ép lên sáu triệu.
“Thả tôi ra đi, Điềm Điềm ở ngoài tìm không thấy sẽ lo lắm.”
“Không đâu, tôi bảo nó chơi trốn tìm rồi, đếm đến hai trăm mới đi tìm.”
“…”
Điên rồi.
Con bé đếm đến năm mươi đã là kì tích, hai trăm thì đến bao giờ?
Tôi cố gỡ tay , càng kéo càng siết chặt:
“Rốt cuộc là bao nhiêu? Dưới năm mươi triệu là lỗ, em hiểu không?
Mẹ tôi keo kiệt chứ không phải không có tiền.
Em phải học cách mặc cả, biết đâu có thể ép tám mươi triệu.”
“…”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/mang-con-di-tron-lai-gap-cha-dua-tre/chuong-6
Bạn thấy sao?