Mãn Môn Đều Là [...] – Chương 17

Tạ Lâm Dật kinh hô thành tiếng, ngay sau đó có rất nhiều người bắt đầu bàn tán, không ai đồng ý với cách của Diệp Linh Lang.

Lối vào bí cảnh từ trước đến nay đều là nơi yếu nhất, bởi vì bản thân nó có thể đóng mở, nên tường sẽ không dày, cũng là vị trí dễ nhất.

Thế mà hiện tại Diệp Linh Lang lại không cho lối vào, mà lại cầu tường ngoài của bí cảnh. Đây là không chọn việc dễ mà chọn việc khó nha!

Đây chính là tường bao của bí cảnh, không phải là tường nhà, muốn đâu.

“Linh Lang, ta biết ngươi hận ta oán ta, ngươi có thể đừng hồ nháo vào thời điểm này không, mạng người là quan trọng, chúng ta cần phải nhanh chóng cứu sư huynh sư tỉ”

Diệp Dung Nguyệt vẻ mặt tận khuyên bảo tiến lên khuyên bảo Diệp Linh Lang.

“Ngươi tránh ra đi, cho dù là ngươi không tin đại sư huynh của ta, ngươi cũng có thể để đại sư huynh của ngươi tới lối vào. Vì sao mà ngươi cứ phải chọn chỗ này? Nếu là cứu người bị chậm trễ, ngươi có thể gánh vác hậu quả hay sao?”

Lời này của Diệp Dung Nguyệt có lý, mọi người nghe xong đều sôi nổi gật đầu, đúng là cứu người rất quan trọng!

Diệp Linh Lang bị Diệp Dung Nguyệt cho tức , trước kia sao không thấy nàng thảo mai như nhỉ! Há mồm ngậm miệng đều dẫn đến ân oán riêng của nàng, luôn luôn chính mình những chuyện như là chỉ vì ghen ghét. 

Nàng đang muốn mở miệng phản đối, chỉ thấy Bùi Lạc Bạch bên người mặt không biểu gì, hướng đến bên cạnh đi hai bước, tới vị chí mà nàng chỉ.

“Tránh ra một chút, ta bắt đầu mạnh mẽ vỡ tường bí cảnh.”

Nghe xong, toàn bộ đều là tiếng hít thở, hắn thật sự muốn từ chỗ này! Hắn thật sự có thể sao? Chẳng lẽ không phải chỉ là Diệp Linh Lang mạnh miệng sao? (1)

Bùi Lạc Bạch dứt khoát hành trực tiếp, khiến cho Diệp Dung Nguyệt và Tạ Lâm Dật không thể không câm miệng, cũng cho tất cả mọi người ở đó đều chuyển sự ý lên người hắn, vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Mạnh mẽ bỏ tường ngoài của bí cảnh, nếu mà truyền ra không phải sẽ nổi tiếng sao?

Trong khi người khác hồi hộp, Diệp Linh Lang cũng rất hồi hộp, bởi vì việc này thật sự khó, nàng cũng không có mười phần nắm chắc, lúc nàng ra thậm chí còn muốn để Đại sư huynh cầm Huyền Ảnh đi.

thế nào, thanh kiếm nát Huyền Ảnh này vẫn có chút thực lực, lực lượng hai người kết hợp lại thì tỉ lệ thành công lớn hơn nhiều.

Nhưng Đại sư huynh như , có lẽ thật sự có thể . Đại sư huynh của nàng là người lạnh lùng ít , hắn nhất định có thể

Trong sự chờ mong của tất cả mọi người, Bùi Lạc Bạch lấy ra trường kiếm của mình không ngừng rót linh lực vào trong kiếm, sau đó toàn lực vung kiếm lên. 

“Uỳnh” một tiếng vang lên, tường ngoài bí cảnh cứ thế mà bị ra một lỗ hồng thật lớn, ít nhất hai người có thể cùng đi vào. 

Nhìn Bùi Lạc Bạch hoàn mỹ bổ ra một lỗ lớn, Diệp Linh Lang kích nhảy nhót tại chỗ, trong khi tất cả mọi người còn khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, nàng lớn tiếng hô: “Đại sư huynh nhà ta thật là ngầu quá ngầu!”

Một tiếng kêu này của nàng khiến cho tất cả mọi người đều tỉnh lại, một đám vừa ngưỡng mộ vừa kích Bùi Lạc Bạch. 

Đây là so với Tạ Lâm Dật lợi hơn biết bao nhiêu? Ở thế hệ đệ tử này của bọn họ có thể có một người mạnh như , sau này tuyệt đối không phải là hạng người vô danh, rốt cuộc Tạ Lâm Dật còn nổi danh như , hắn đỉnh như tại sao lại không có tiếng tăm gì?

Lúc này, ngay cả Diệp Dung Nguyệt cũng không nhịn tiến lên hai bước, một đôi mắt to xinh đẹp mang theo vài phần sùng kính Bùi Lạc Bạch.

“Không biết vị sư huynh này tu vi là gì, từ môn phái nào, lại có lực lượng mạnh mẽ như thế, có thể bổ ra tường ngoài bí cảnh này.”

Nhìn thấy một màn như , Tạ Lâm Dật ghen tị há miệng thở dốc, cuối cùng lại vì Diệp Dung Nguyệt mà im lặng nhịn xuống. 

Bùi Lạc Bạch thu hồi kiếm, một ánh mắt cũng không Diệp Dung Nguyệt, chỉ nhàn nhạt trả lời nàng một câu: “Liên quan gì tới ngươi?”

Diệp Dung Nguyệt đứng ở đó, biểu trên mặt hoàn toàn nát bét. Cả đời này nàng chưa từng bị người khác từ chối như , nàng cúi đầu cắn môi đỏ mắt.

Nhưng Bùi Lạc Bạch căn bản không nàng, cũng không thấy bộ dáng khiến người thương xót ấy của nàng, thế Tạ Lâm Dật lại thấy, nhanh chóng đi lên an ủi nàng.

“Có chút người cho thể diện mà không biết xấu hổ, trời sinh không biết tốt xấu, Dung Nguyệt, chúng ta không cần so đo với những người này.”

Diệp Dung Nguyệt hít vào một hơi, gật gật đầu: “Đúng , an nguy của sư huynh sư tỉ mới quan trọng, những cái đó không quan trọng.”

Diệp Linh Lang đứng ở một bên xem hai người này cùng nhau diễn, nội tâm chỉ muốn to một câu thế đủ rồi, các ngươi biết diễn thì diễn nhiều một chút, giả vờ vả mặt nàng đã từng xem nhiều. Ra vẻ mạnh mẽ để cứu vãn tôn nghiêm như thì nàng mới thấy lần đầu.

“Tiểu sư muội.”

Bùi Lạc Bạch gọi nàng một tiếng, sau đó duỗi tay xoay đầu nàng từ hướng hai người bên kia về hướng cái lỗ hổng vừa mới bổ ra: 

“Như chưa?”

“Được lắm, vô cùng !”

Bùi Lạc Bạch vừa lòng gật gật đầu, Đại sư huynh nhà mình bên này đang nổi bật hết sức như , muội đi Đại sư huynh nhà người ta cái gì? (2)

Lời này nếu Diệp Linh Lang nghe , nàng nhất định phải trả lời một câu, đương nhiên là xem hai người bọn họ ôm nhau khóc lóc rồi (3), rất thú vị đó nha!

Lúc này, phía bên trong bí cảnh truyền đến một tiếng kinh hô: “Mau xem, vách tường bí cảnh bị rồi, chúng ta đã cứu!”

Nghe tiếng của đệ tử Thất Tinh Tông, Tạ Lâm Dật cùng Diệp Dung Nguyệt dẫn đầu vọt qua.

Vừa mới đi đến lỗ hổng, âm thanh từ bên trong lại truyền đến.

“Nhưng vì sao lại vách tường bí cảnh mà không phải lối vào? Không phải là Đại sư huynh của chúng ta sao? Hắn cũng có thể vỡ vách tường bí cảnh rồi sao?”

Sắc mặt của Tạ Lâm Dật cứng đờ, bước chân chậm lại, mà Diệp Dung Nguyệt không ngừng bước vào. 

“Sư huynh, Sư tỉ! Các ngươi không sao chứ?”

“Không sao cả, gặp một tên ma đầu chúng ta bị thương, cũng may mọi người đều còn sống. Đại sư huynh có tới không? Mau bắt tiểu ma đầu kia lại, chính là hắn phong tỏa bí cảnh đoạt đi Sí Liệt Vân Điểu còn đánh chúng ta bị thương!”

Nghe xong lời này, Diệp Linh Lang trực tiếp vọt tới, sau khi nàng vào thì Bùi Lạc Bạch cũng nhanh chóng đuổi kịp, đệ tử các tông môn khác cũng sôi nổi đi vào.

“Tiểu ma đầu nào? Bên trong còn có tiểu ma đầu sao?”

“Đúng , hắn ở bên kia, hắn tên là Quý Tử Trạc!”

Tên đệ tử kia của Thất Tinh Tông chỉ tay một cái, mọi người đồng thời qua, chỉ thấy ở dưới một cây ngô đồng thật lớn, một thiếu niên đứng ở đó, lòng bàn tay phát ra linh lực cuồn cuộn không ngừng, tu bổ quả cầu linh lực trước mặt. 

Quả cầu linh lực nhốt Sí Liệt Vân Điểu, nó cố gắng vẫy cánh giãy giụa kịch liệt, muốn bỏ sự giam cầm của quả cầu linh lực chạy đi. 

Diệp Linh lang cũng hướng tầm mắt về phía bên kia giống mọi người, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Quý Tử Trạc bị gọi là tiểu ma đầu, bởi vì mặt hắn tròn trịa bầu bĩnh như trẻ con, khuôn mặt như búp bê của hắn thì thấy hắn không lớn hơn nàng bao nhiêu.

Nhưng trên thực tế, Quý Tử Trạc đã mười sáu tuổi, hơn nàng tận 5 tuổi.

“Ma đầu nho nhỏ lại dám bừa bãi như thế! Hôm nay ta cần phải giáo huấn ngươi, báo thù cho các sư đệ sư muội.” Tạ Lâm Dật vừa xong liền cầm kiếm xông lên, Diệp Dung Nguyệt phía sau hắn cũng rút trường kiếm lên theo. 

“Đại sư huynh, muội cũng lên giúp huynh!”

Thấy một màn như , toàn bộ người Thất Tinh Tông cũng sôi nổi rút ra kiếm của mình.

“Chúng ta cũng lên, hôm nay nhất định phải bắt tiểu ma đầu này báo thù cho đồng môn.”

Mắt thấy bọn họ trực tiếp xông lên đánh người, Diệp Linh Lang trong thế cấp bách hô lên một tiếng “Dừng tay!”

Nhưng mà, người Thất Tinh Tông căn bản không thèm để ý tới nàng.

Nàng đành lại phải lấy ra Huyền Ảnh từ trong nhẫn, dùng sức ném một cái, hô to: “Đêm nay cho ăn máu!”

Trong khoảnh khắc, Huyền Ảnh bị quăng ra ngoài lập tức khí thế tăng mạnh, tỏa ra màu đỏ.

____________

(1). Đại sư huynh hảo soái hảo soái hảo soái a! :))) Lần trước đọc đã thấy soái lần này dịch thì thấy soái hơn. Chỉ cần là tiểu sư muội , không cần phản bác không cần thấy vô lý đều tự giác . Oa oa… Cầu có một sư huynh vừa đẹp trai vừa giàu có vừa chiều chuộng lại dễ bảo như (lại còn biết mắng người)

(Thật ra thì sư huynh nào của Diệp Linh Lang cũng đều biết thân biết phận mà nghe theo mọi sắp xếp của nàng, vì dù nghe hay không nghe đến cùng vẫn phải thôi mà!)

(2) Đọc chỗ này buồn , đúng kiểu Đại sư huynh đang trong lòng: Tiểu sư muội ta nè, không ta sao, ta giỏi như sao không thấy, sao không khen? (Bị ngược bắt phải tập luyện lâu quá mà sợ phát khóc nên cần lời khen là thật sự) :))

(3) Ở chỗ này mình dịch là ôm nhau khóc lóc, vì nguyên văn chính là như thế, cũng có thể hiểu là hai người thảo mai trà xanh quá nên có thể coi là đang diễn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...