Không hề báo trước bị quăng ra ngoài, Huyền Ảnh đang ở giữa không trung mắng vô số câu.
Nó thề chờ đến khi không cần đến túi máu này nữa, hắn nhất định sẽ chết nàng!
Diệp Linh Lang ném bằng sự , không có tí kỹ thuật nào, Huyền Ảnh mắt thấy chuẩn bị rơi xuống mặt đất ở tư thế khó coi, nó nhanh chóng dựa thế xoay kiếm cắm vào trên mỏm đất chính giữa đám người một cách ngầu lòi, đứng giữa tất cả mọi người.
Nhìn thấy một thanh kiếm từ xa bay tới rơi xuống đất, đám người ở các tông môn cùng kinh ngạc ngẩng đầu về phương hướng mà kiếm từ đó phóng tới, thì thấy Bùi Lạc Bạch và Diệp Linh Lang.
So với tất cả những người ở đây đều mặc đồng phục của tông môn, Diệp Linh Lang và Bùi Lạc Bạch mặc quần áo bình thường có vẻ đặc biệt lại vô cùng chói mắt.
“Tất cả đệ tử tông môn ở đây, tại hạ (1) là Tạ Lâm Dật của Thất Tinh Tông, không biết các hạ (2) là người phương nào? Vì sao lại vứt kiếm này đến trước mặt chúng ta?”
Tạ Lâm Dật cau mày về phía Bùi Lạc Bạch, mà những người khác cũng hắn với vẻ mặt cảnh giác. Bọn họ không mặc y phục của môn phái, khẳng định không phải đệ tử của Tông môn liên minh, mà giống với con cháu thế gia hoặc là tán tu hơn.
Bình thường, con cháu thế gia ở Tu Chân Giới cũng không cần phải gia nhập tông môn cũng có thể tu luyện, những thế gia này mắt cao hơn đầu, từ trước đến nay rất xem thường những đệ tử tông môn bình thường, thái độ còn rất ngạo mạn.
Còn tán tụ lại là những người không có tổ chức, đi lại khắp nơi ở tu chân giới, thường xuyên chuyện khiêu khích, trộm cắp bảo vật cũng là chuyện bình thường. Rốt cuộc, không có ai quản lý, thủ đoạn càng bẩn thỉu thì lại càng dễ dàng sinh tồn.
Xem ra hai người này không giống với tán tu, trông có vẻ giống như là con cháu thế gia hơn. Nhưng dù là loại nào mà ném kiếm vào trước mặt bọn họ thì kiểu gì cũng thấy giống như đang khiêu khích, người tới chắc chắn không tốt.
Cho nên bọn họ chuẩn bị tinh thần, cảnh giác chằm chằm hai người, đặc biệt là Bùi Lạc Bạch.
Chỉ thấy Bùi Lạc Bạch quay đầu về phía Diệp Linh Lang.
“Tiểu sư muội, đang yên đang lành sao muội lại ném kiếm gì?”
“A, muội chỉ là tùy tay ném một cái, cũng không nghĩ sẽ ném xa như . Ai có thể nghĩ nó còn có thể cắm thẳng trên mặt đất, còn giống như là muốn đánh nhau.”
Diệp Linh Lang không dối, nàng chỉ là sốt ruột trong lòng, muốn ngay lập tức cắt ngang hành tiếp theo của Diệp Dung Nguyệt và đại sư huynh của nàng ta mà thôi, ai biết đồ sĩ diện Huyền Ảnh lại phải rơi xuống đất với tư thế đầy khí phách như thế, khiến cho nàng giống như là cố ý tới đánh nhau.
Nghe chuyện như , một đám đệ tử từ các tông môn đều ngây ngẩn cả người. Tiểu sư muội? Xưng hô như thế này, chẳng lẽ bọn họ cũng là người của Tông môn liên minh?
Đúng lúc này, Diệp Dung Nguyệt bên cạnh Ta Lâm Dật Diệp Linh Lang hô lên một tiếng.
“Linh Lang, muội vì sao lại đến nơi này?”
Tiếng hô này khiến cho Diệp Linh Lang chuyển tầm mắt về phía Diệp Dung Nguyệt.
Trong nguyên tác viết lúc ở Tây Sơn bí cảnh, Diệp Dung Nguyệt là một đệ tử có tu vi thấp nhất, mà cuối cùng lại khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, tạo thành một sự tương phản rất lớn, lại lần nữa nhận sự hâm mộ và thán phục từ tất cả mọi người.
Hiện tại, nàng ta kinh ngạc như thế, đại khái là bởi vì sau khi Diệp Linh Lang xuất hiện ở Tây Sơn bí cảnh, cho dù là luận về tuổi tác hay là về tu vi, thì nàng ta đều không phải là người thấp nhất, mặc dù cuối cùng có cho toàn trường kinh ngạc, thì vẫn là thiếu một chút đặc sắc.
Diệp Linh Lang đoán tâm tư của Diệp Dung Nguyệt, kiêu ngạo .
“Không phải tỉ cũng ở chỗ này sao? Vì cái gì muội không thể tới? Tỉ tỉ tốt của muội.”
Một tiếng gọi tỉ tỉ, ở đây không ít người đã đoán ra thân phận của Diệp Linh Lang.
Bốn tháng phía trước, ở đại hội thu đồ đệ của Tu Tiên Giới, Diệp Dung Nguyệt bằng tư chất thiên tài xuất chúng toàn bộ các tông môn tranh đoạt, mà cùng ngày hôm ấy, muội muội của nàng lại ra chuyện cha mẹ nuôi khắt khe với nàng.
Hóa ra tiểu nương trước mắt này chính là muội muội của Diệp Dung Nguyệt.
Nghe hai tỉ muội một người trên trời một người dưới đất, tỉ tỉ đến tông môn tốt nhất là Thất Tinh Tông, muội mội lại đến tông môn kém cỏi nhất?
Nếu không phải bởi vì muội muội trước mặt mọi người giúp Diệp Dung Nguyệt vạch trần sự bất bình, có lẽ là sẽ không có có bất kỳ ấn tượng gì đối với nàng, rốt cuộc Diệp Dung Nguyệt quá xuất sắc, mỗi cử lời của nàng đều rất nhiều người ý.
Bị Diệp Linh Lang hỏi lại như thế, Diệp Dung Nguyệt sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tỉ quá sốt ruột, tỉ chỉ là lo lắng tới an nguy của muội. Muội mới Luyện Khí sơ kỳ, Tây Sơn bí cảnh là nơi rèn luyện của đệ tử Trúc Cơ kỳ, như là quá nguy hiểm đối với muội.”
Vẫn luôn nghe Diệp Dung Nguyệt thiên tư hơn người mà tính cách lại ôn nhu hào phóng, cũng không so đo với người khác, lại không tự kiêu kiêu ngạo. Hiện tại xem ra quả nhiên là như thế! Ấn tượng của mọi người đối với Diệp Dung Nguyệt lại tốt hơn một chút.
“Sư muội, muội không cần phải hèn mọn như thế, muội lại không sai cái gì, ngược lại là ai đó hùng hổ dọa người nên tỉnh lại mới đúng.” Tạ Lâm Dật đau lòng liếc Diệp Dung Nguyệt một cái.
Lúc trước đọc nguyên tác Diệp Linh Lang đã biết Tạ Lâm Dật là người theo đuôi số một của Diệp Dung Nguyệt, hơn nữa là theo đuổi đến nỗi không còn gì, lúc ấy nàng còn cảm thán người này thật ngu dốt.
Không nghĩ tới đến khi thực sự thấy người này rồi, Diệp Linh Lang cảm thấy hắn ngu dốt cũng là khinh thường hai chữ ngu dốt.
Với tính táo bạo của nàng, chắc chắn không coi những người này ra gì.
“Tỉ không phải cũng là Luyện Khí kỳ hay sao? Làm sao muội tới thì nguy hiểm, mà tỉ tới thì lại không sao? Lời của tỉ là khinh thường ai?”
Diệp Dung Nguyệt mở tròn hai mắt, nàng và Diệp Linh Lang lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ muội muội này cũng điêu ngoa tùy hứng bạo ngược, khi chuyện đều không có đầu óc. Làm sao mà đến hiện tại dữ thì vẫn hung dữ, mắng lại nàng toàn những câu có ý nghĩa !
“Là vì có Đại sư huynh đem ta vào cho nên ta không có nguy hiểm. Ta chỉ lo cho an nguy của muội, vì sao muội cứ những lời nhằm vào ta ? Là bởi vì ta đi Thất Tinh Tông, mà muội lại đến một môn phái không ai biết tới hay sao?”
Diệp Dung Nguyệt không phải là không biết giận, bị Diệp Linh Lang mắng đến như nàng cũng giận.
“Không phải là Đại sư huynh của ta cũng mang ta vào đây hay sao? Người hắn lớn như mà tỉ không thấy sao? Tỉ ta nhằm vào tỉ? Vậy lúc ở đại hội thu đồ đệ, là ai công khai vì tỉ chuyện để cho tỉ nhận lễ nhập môn lớn gấp hai? Ân đức của ta đối với tỉ căn bản là tỉ không thèm để ý, chỉ nhớ đến những lời ta vừa mới tỉ?”
Bị mắng đến mức không biết sao, cả người Diệp Dung Nguyệt ngây dại, trừng mắt cả nửa ngày trời không biết phải tiếp như thế nào.
Diệp Linh Lang với vẻ mặt buồn nàng, luận về việc mắng người nàng còn chưa từng thua ai. Rốt cuộc năm đó thi đại học nàng đứng số một môn ngữ văn, điểm tối đa, thực lực không hề bình thường.
“Còn nữa, tỉ chúng ta là môn phải vô danh, đây là do sư phụ của tỉ dạy hay sao? Hay là từ trong đáy lòng tỉ khinh thường tông môn của chúng ta? Tỉ tỉ, tỉ chỉ mới có Luyện Khí kỳ thôi, có tư cách gì mà cuồng vọng như thế?”
Lúc này, những đệ tử tông môn khác ở bên cạnh nhịn không khe khẽ nhỏ.
“Diệp Dung Nguyệt ôn nhu nhẹ nhàng như thế, mà muội muội này của nàng lại thật ghê gớm! Tư chất kém còn ghê gớm như thế, hai chị em thật là trái ngược nhau.”
“Ghê gớm thì ghê gớm thật, nàng không đúng sao? Diệp Dung Nguyệt thì có vẻ rộng lượng lại suy nghĩ cho người khác đấy, câu nào câu nấy không phải đều là xem thường muội muội của nàng? Đã xem thường còn cãi lại, đây là thiếu nữ thiên tài hay sao? Thật là mất mặt.”
“Chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cả ngày khoe ra thiên tài thiếu nữ, thiên tư hơn người, ta nghe cũng thấy buồn nôn. Những cái khác không , chỉ mỗi cái câu tông môn vô danh kia đã thấy là Diệp Dung Nguyệt khinh thường muội muội của nàng, nếu thay bằng ta, ta đâu chỉ cãi nhau với nàng, ta phải mắng đến khi nàng cúi đầu nhận sai mới thôi!”
“Nhưng mà cược đi, Đại sư huynh nhà người ta ở bên cạnh che chở cưng chiều, ngươi dám mắng nàng, ngươi chê sống lâu hay sao? Đại sư huynh nhà người ta là Kim Đan đó! Nơi này khắp nơi đều chỉ là Trúc Cơ, ai đánh thắng hắn!”
Quả nhiên, đến Diệp Dung Nguyệt bị ủy khuất khó chịu, Ta Lâm Dật đau lòng vô cùng, lập tức hắn liền trở nên nóng nảy.
____
(1). Tại hạ: Ta, tôi, thay cho ngôi thứ nhất
(2) Các hạ: Anh, , thay cho ngôi thứ hai
Bạn thấy sao?