Màn Kịch Tố Cáo – Chương 5

18

“Nếu mày đỗ vào Bắc Đại, thì muốn tao gì cũng .”

Tôi bĩu môi, lắc đầu:

“Bán hết nội tạng của mày cũng chưa đủ năm triệu.”

“Nhưng mà,” tôi chậm rãi bổ sung, “tao cũng không thèm tiền của mày. Nếu mày thua, chỉ cần đăng một bài lên trang cá nhân là .”

Cao Tiểu Vi ngạc nhiên, không ngờ cầu của tôi lại đơn giản như .

“Bài gì?”

“Nói rằng tất cả những lời xấu mà mày từng về tao với bất kỳ ai đều là do mày bịa đặt, và công khai xin lỗi tao.”

Cao Tiểu Vi sững người.

“Mày… mày biết rồi?”

Tôi nhạt.

“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng .”

“Mày dám cá không?”

Cao Tiểu Vi đương nhiên rất tự tin rằng tôi sẽ không đỗ vào Bắc Đại, tưởng rằng sắp vớ món hời lớn, cả người phấn khích không kiềm chế nổi.

“Được! Nói lời phải giữ lời! Không lật lọng!”

Ba ngày sau, tôi hẹn gặp Cao Tiểu Vi tại trường.

Tất cả học sinh đăng ký nguyện vọng vào Thanh Bắc (Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh) đều trường tập trung vào hội trường lớn để cùng tra cứu kết quả trúng tuyển.

Khi Cao Tiểu Vi xuất hiện, không ít người thì thầm bàn tán. Đương nhiên, những gì họ đều chẳng có gì tốt đẹp.

Nhưng Cao Tiểu Vi không còn quan tâm nữa. Cô ta ung dung bước vào hội trường, chọn một góc khuất nhất rồi ngồi xuống.

Để không ảnh hưởng đến quá trình tra cứu của người khác, tôi chủ cầu giáo viên để tôi tra cứu cuối cùng.

Nửa giờ sau, hai mươi người trước tôi đã kiểm tra xong, không ai trượt, tất cả đều xác nhận đỗ vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

Khi đến lượt tôi, tôi khẽ nghiêng đầu về phía Cao Tiểu Vi.

Cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ đắc ý. Khi chạm phải ánh mắt tôi, ta nhếch môi, giơ một ngón tay cái rồi chĩa xuống—một tác ám chỉ sự thất bại.

Tôi bình thản đăng nhập tài khoản, mở trang kết quả nguyện vọng.

“Bạn Dư Du Du, chúc mừng ! Cảm ơn đã mang vinh quang về cho trường!”

Giáo viên bên cạnh tôi lập tức reo lên đầy phấn khích khi thấy kết quả.

Ngay giây sau, cả hội trường bùng nổ trong tiếng hoan hô vang dội.

Tôi đám đông vây quanh, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt.

Giữa không khí náo nhiệt ấy, tôi lại một lần nữa về phía Cao Tiểu Vi.

Khuôn mặt ta tràn đầy sự kinh ngạc tột độ, như thể hoàn toàn không thể tin vào những gì vừa diễn ra.

19

Cao Tiểu Vi đột ngột đứng bật dậy, đổ ghế phía sau, khiến mọi người xung quanh giật mình.

Cô ta loạng choạng lao về phía trước, điên cuồng đẩy đám đông ra, mắt đỏ ngầu, gục thẳng xuống màn hình máy tính.

Ba chữ “ĐÃ TRÚNG TUYỂN” đập thẳng vào mắt ta như một nhát dao chí mạng.

“Không thể nào! Điều này không thể nào xảy ra!”

Một thân với tôi nhíu mày, né tránh sự mất kiểm soát của Cao Tiểu Vi, bĩu môi :

“Cao Tiểu Vi, cậu bị sao thế? Du Du tổng điểm 680, đỗ Bắc Đại là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột mà.”

Nhưng Cao Tiểu Vi chẳng buồn nghe, chỉ lặp đi lặp lại hai từ “không thể” như kẻ mất hồn.

“Cô ta bị thần kinh à?”

“Cậu quên rồi sao? Dạo gần đây ngày nào cũng lăn lộn với đàn ông, trên người toàn vết thương, ai biết có phải chơi trò gì biến thái quá độ mà đầu óc hỏng luôn rồi không?”

“Du Du, thật lòng đấy, cậu nên tránh xa ‘em họ’ của mình đi thì hơn!”

Tôi khẽ ho một tiếng, giọng bình thản đủ để cả hội trường nghe rõ.

“Nhân đây, mình có chuyện cần rõ với mọi người. Cao Tiểu Vi… hoàn toàn không phải em họ của mình.”

Cao Tiểu Vi đột nhiên ngẩng phắt lên, như thể đã đoán ra điều tôi sắp , đáy mắt ta tràn ngập bất an, hơi thở gấp gáp.

Tôi mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt lại sắc bén vô cùng.

“Mẹ của ấy đã việc ở nhà tôi ba năm, rất chăm chỉ và tận tụy. Cả nhà tôi đều rất biết ơn dì ấy.”

Cả hội trường lặng đi trong giây lát. Một người nhỏ giọng hỏi:

“Vậy nghĩa là… Cao Tiểu Vi là con của người giúp việc nhà cậu?”

“Hừ, mà suốt ngày tỏ vẻ ta đây.”

“Đúng rồi đấy. Chúng ta đâu có kỳ thị gì, con cái không thể chọn gia đình mình sinh ra, cái thái độ giả vờ cao sang, đúng là đáng khinh!”

Cao Tiểu Vi loạng choạng, phải bám vào mép bàn mới không ngã xuống.

Ba năm qua ta cố công xây dựng hình tượng của mình, giờ đây, tất cả đã sụp đổ.

Tôi chậm rãi bước đến trước mặt ta, giọng bình thản không kém phần sắc lạnh:

“Cao Tiểu Vi, thua cược phải chịu, biết mình cần gì. Nếu không, đừng mong rời khỏi đây.”

Cao Tiểu Vi không thể hiểu nổi sai lầm nằm ở đâu. Rõ ràng ta đã thay đổi kết quả của tôi, tại sao tôi vẫn Bắc Đại tuyển chọn?

Lúc này, ta trừng trừng tôi, ngực phập phồng dữ dội, trong mắt không che giấu nổi sự độc ác.

Sau một lúc lâu, ta mới bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, dưới sự giám sát của tôi, đăng bài xin lỗi lên trang cá nhân.

Tôi hài lòng gật đầu, ra hiệu cho ta cút đi.

Trong ánh mắt khinh miệt và những lời mắng nhiếc của đám đông, Cao Tiểu Vi nhục nhã rời khỏi hội trường.

Nửa giờ sau, tôi nhận một cuộc gọi.

“Dư tiểu thư, Cao Tiểu Vi đang ở cổng trường. Trong tay áo của ta… có giấu một chai axit sulfuric.”

20

Điên rồi, Cao Tiểu Vi thật sự đã phát điên.

Những cú sốc liên tiếp đã đánh gục ta, khiến ta không thể chịu đựng thêm nữa.

Điều duy nhất giúp ta kiên trì đến hôm nay chính là mong muốn tận mắt thấy tôi trượt đại học, tuyệt vọng đến phát điên.

Thật đáng tiếc, tôi đã ta thất vọng.

Một người phụ nữ trong lòng chỉ toàn ghen ghét, thật sự vô cùng đáng sợ.

Tôi đã lường trước hành điên cuồng của ta, vì thế đã sớm cho người theo dõi.

Trọng sinh lần nữa, tôi sẽ không bao giờ cho ta bất cứ cơ hội nào để tổn thương tôi.

Tôi vừa trò chuyện vui vẻ với bè vừa bước ra cổng trường. Một người trong nhóm đột nhiên phát hiện ra Cao Tiểu Vi đang lén lút vào từ bên ngoài.

“Cao Tiểu Vi, sao cậu vẫn còn ở đây?”

Cao Tiểu Vi không có biểu cảm gì, giọng lạnh lùng:

“Tôi có chuyện muốn với Du Du.”

Tôi đứng yên tại chỗ, không hề tiến lên, giữ khoảng cách mười mét với ta, chỉ cách nhau một hàng rào sắt.

“Cứ đi, tôi đang nghe.”

“Du Du, cậu vẫn đang giận mình vì chuyện của Lâm Thần Dương đúng không? Nhưng mình đã phải chịu sự trừng kinh khủng và nặng nề rồi. Thật sự, mình không nỡ vứt bỏ ba năm chị em của chúng ta.”

“Mình không dám mong cậu tha thứ. Bất kể cậu có chấp nhận hay không, mình thực lòng muốn xin lỗi cậu. Du Du, xin lỗi cậu. Mình không nên mù quáng mơ tưởng, càng không nên quyến rũ Lâm Thần Dương.”

“Cậu là một nàng tiên trên trời, là thiên kim tiểu thư. Mình sao có thể so với cậu ? Là mình sai rồi.”

Cao Tiểu Vi đã khóc đến nấc nghẹn, nước mắt giàn giụa.

“Du Du, bây giờ… mình chỉ muốn ôm cậu một cái, coi như đặt dấu chấm hết cho quá khứ của chúng ta, không?”

“Nếu cậu không muốn, chỉ cần nắm tay một chút cũng .”

Tôi chậm rãi quan sát màn kịch ta đang diễn, cuối cùng không nhịn mà vỗ tay tán thưởng.

“Cao Tiểu Vi, với tài diễn xuất này, cậu nên đi thi Học viện Điện ảnh. Học trường hạng hai gì cho phí tài năng?”

Cô ta hạ mình đến mức này, tôi vẫn không mắc bẫy. Cao Tiểu Vi lập tức cứng đờ, nỗi tức giận và bẽ bàng lộ rõ trên khuôn mặt ta.

“Dư Du Du, đừng có không biết điều!”

Ngay lúc đó, hai cảnh sát bất ngờ xuất hiện phía sau ta.

“Cô là Cao Tiểu Vi phải không? Cô bị nghi sửa đổi nguyện vọng đại học của người khác và thu thập thông tin cá nhân trái phép. Mời theo chúng tôi về đồn để phối hợp điều tra.”

21

Cao Tiểu Vi vốn định chửi rủa tôi một trận, lại bị cắt ngang một cách đầy bất ngờ—hơn nữa, đây còn là một chuyện trời khiến ai nghe cũng phải sững sờ.

Biểu cảm trên khuôn mặt ta lúc này đúng là đặc sắc vô cùng.

Cô ta lắp bắp phản bác:

“Tôi… tôi không có!”

“Có hay không, mời về đồn phối hợp điều tra rồi sẽ rõ.”

“Ôi trời…”

Một học đứng bên cạnh vô thức thốt lên kinh ngạc, ngay sau đó nhận ra đang đứng trước mặt cảnh sát, liền vội vàng bụm miệng lại.

Tôi thản nhiên về phía cảnh sát, bình tĩnh lên tiếng:

“Chính là ta. Lợi dụng lúc tôi không có nhà, ta đã lén thay đổi nguyện vọng đại học của tôi, suýt chút nữa khiến tôi trượt Bắc Đại.”

Cao Tiểu Vi cứng đờ, quay phắt lại tôi, chạm phải ánh mắt bình thản sắc bén của tôi.

Đúng , chính tôi đã báo cảnh sát.

Tôi không quên nhắc nhở họ thêm một điều:

“Tay áo ta có gì đó cộm lên. Không chừng là hung khí, các nên cẩn thận!”

Ngay lập tức, cảnh sát thò tay vào tay áo của Cao Tiểu Vi—và lôi ra một chai axit sulfuric.

Hai viên cảnh sát nhau, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, lập tức khống chế Cao Tiểu Vi, áp giải ta rời đi.

Tất nhiên, với tư cách là nguyên đơn, tôi cũng phải ngoan ngoãn đi theo.

Bạn học bên cạnh tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc. Ngay khi chúng tôi rời đi, họ lập tức đăng tin này lên các nhóm chat, lan truyền khắp nơi.

Chưa đầy năm phút, cả trường đều biết chuyện Cao Tiểu Vi sửa đổi nguyện vọng Bắc Đại của tôi, bị tôi đích thân báo cảnh sát, rồi bị bắt ngay trước cổng trường.

Tôi có video ghi lại toàn bộ quá trình phạm tội của ta, cùng với đoạn ghi màn hình khi ta thao tác trên máy tính của tôi.

Vụ án rõ ràng, chứng cứ đầy đủ. Cao Tiểu Vi đã phạm pháp.

Ba mẹ tôi đến lúc này mới biết chuyện, giận đến run người, cầu tòa án xử lý nghiêm khắc.

Tuy nhiên, do tôi đã kịp thời phát hiện và sửa lại nguyện vọng nên chưa ra hậu quả nghiêm trọng, theo lý mà , Cao Tiểu Vi sẽ không bị phán quá nặng.

Nhưng nhà họ Lâm sau khi biết tin đã âm thầm ra tay, cuối cùng khiến Cao Tiểu Vi bị kết án hai năm tù giam và phải nộp một khoản tiền .

Khoản tiền này khiến Cao Đại Cường tức giận điên cuồng, gào lên rằng chờ Cao Tiểu Vi ra tù, nhất định sẽ đánh gãy chân ta.

22

Tôi đến trại giam thăm ta, Cao Tiểu Vi từ chối gặp mặt.

Có lẽ ta không muốn để tôi chứng kiến bộ dạng thê thảm khi đã rơi xuống đáy vực của mình.

Lâm Thần Dương sau sự kiện tại dạ hội đã im hơi lặng tiếng một thời gian.

Thế , sau khi Cao Tiểu Vi bị kết án, hắn lại không biết xấu hổ mà liên lạc với tôi.

“Du Du, trước đây là hồ đồ, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Anh biết mình sai rồi. Bây giờ chúng ta đều thi đậu vào trường ở Bắc Kinh, sẽ chăm sóc em suốt bốn năm đại học.”

Tôi đảo mắt, dứt khoát chặn hắn ngay lập tức.

Xin lỗi, trong kế hoạch tương lai của tôi, không có Cao Tiểu Vi, cũng không thể có loại tra nam như .

Nếu Cao Tiểu Vi từng một chuyện tốt, thì có lẽ chính là giúp tôi thấu bản chất của Lâm Thần Dương—một tên đàn ông ngoài đẹp mã thì chẳng có gì hơn.

May mà tôi đã kịp thời cắt đứt mọi liên quan với hắn, tránh khỏi tổn thất trong tương lai.

Trọng sinh lần này, tôi nhất định sẽ nắm chặt cuộc đời tươi đẹp vốn thuộc về mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...