Màn Kịch Hôn Nhân [...] – Chương 7

Chu Hữu Đình nào từng chịu ấm ức thế này, đôi co vài câu, nhất quyết không chịu nhận lỗi hay xin lỗi.

Tài xế kia giơ điện thoại chụp biển số xe của ta: "Chờ đó, hôm nay tôi không trị cái tật xấu này của thì tôi theo họ !"

Tôi hạ cửa kính, chế nhạo: "Ơ kìa, sắp bị báo cáo rồi đấy!"

Khi đèn xanh bật, tôi đạp ga, bỏ Chu Hữu Đình lại phía sau.

Tiếng còi phía sau vang lên liên hồi, ta xuất phát muộn, bị những xe khác bấm còi thúc giục.

Ha ha ha ha ha!

10

Tôi và Chu Hữu Đình lần lượt đến nhà cũ của nhà họ Chu.

Nhà họ Chu tuy giàu có thế hệ trước rất kín tiếng,

Ngôi nhà cũ tu sửa vào khoảng năm 2000, chính điện là kiến trúc Trung Hoa cổ điển, vừa mộc mạc vừa trang nghiêm, tổng diện tích cả nhà và sân chỉ khoảng 500 mét vuông.

Khi chúng tôi vừa đến, đã có người trong nhà ra đón.

Chúng tôi xuống từ hai xe khác nhau, cũng khiến họ hơi bất ngờ.

Người Trung Quốc truyền thống, bên trong dù rệu rã thế nào, bề ngoài vẫn phải giữ thể diện.

Tôi xuống xe, thay đôi giày bệt đang mang bằng đôi giày cao gót nhỏ.

Tên chó má Chu Hữu Đình lại giả bộ, không không rằng cầm lấy đôi giày của tôi, quỳ một gối giúp tôi thay giày.

Người quản gia vừa nãy còn lo lắng lập tức thở phào, tươi tiến lên đón.

Tôi cũng muốn đá Chu Hữu Đình một cú, thôi, nhịn .

Đứng vững dưới đất sau khi thay giày xong, tôi lập tức rút tay khỏi Chu Hữu Đình, theo quản gia vào trong nhà.

Ông bà nội của Chu Hữu Đình đều còn khỏe mạnh, thấy chúng tôi thì rất vui.

Bà nội kéo tôi lại chuyện ở phòng khách, còn Chu Hữu Đình bị ông nội gọi vào thư phòng.

Nhà họ Chu rất truyền thống, không có chuyện nuôi vợ bé hay tìm nhân.

Hồi xưa nhà tôi chọn kết thông gia với nhà họ Chu cũng vì trúng gia phong nghiêm túc, sạch sẽ của nhà họ.

Ai ngờ tre tốt lại mọc măng xấu, sinh phải một đứa bất hiếu như Chu Hữu Đình.

Tôi đoán giờ này Chu Hữu Đình đang bị mắng té tát trong thư phòng.

Nuôi bồ nhí mà đến mức cả thành phố đều biết, Chu Hữu Đình đúng là độc nhất vô nhị.

Hai ông cháu ở thư phòng đến tận lúc cơm dọn lên mới chịu ra.

Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ của Chu Hữu Đình cũng đến.

Sáu người ngồi quanh một bàn ăn, tôi cảm giác mình như đang ăn bữa tiệc Hồng Môn.

Quả nhiên, ăn một nửa thì ông nội lên tiếng: "Hữu Đình, Tiểu Cẩn, hai đứa cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nên sinh một đứa con rồi."

Đôi đũa trên tay tôi rơi xuống bàn, còn sặc mấy lần liên tiếp.

Chu Hữu Đình tiếp tục diễn vai người chồng tốt, vỗ lưng giúp tôi.

Tôi tranh thủ lúc không ai để ý mà lườm ta: "Chuyện của , tự giải quyết đi!"

Không biết sao, chỉ một hành nhỏ đó mà bốn vị trưởng bối lại tưởng tượng ra cảnh tôi và Chu Hữu Đình vẫn còn cảm.

Liếc mắt trao đổi với Chu Hữu Đình, tôi giả vờ xấu hổ, ngầm tỏ ý mọi thứ đều nghe theo ta.

Đây là diễn xuất để phù hợp với tin đồn bên ngoài rằng tôi bị chồng lạnh nhạt, bỏ bê.

Còn một người đàn ông đã công khai ngoại nhiều năm trời, đáng ra sẽ không muốn gần gũi với vợ mình nữa.

Làm đến đây, bước tiếp theo Chu Hữu Đình có thể tự nhiên từ chối lời đề nghị của ông bà.

Tôi nhất quyết không muốn trở thành người bị đổ lỗi vì không chịu sinh con. Loại trách nhiệm này nên để Chu Hữu Đình gánh.

Nhưng Chu Hữu Đình lại : "Được thôi, con cũng cảm thấy đã đến lúc chúng con cần ổn định rồi."

Đồ khốn nạn đ.â.m sau lưng tôi!

Tôi tức đến nghiến răng ken két, đưa tay bấm mạnh vào phần thịt mềm ở đùi ta.

Chu Hữu Đình không kêu lên, chỉ mạnh mẽ gỡ tay tôi ra, bàn tay lớn siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, không để tôi tiếp tục cấu ta nữa.

Nghe câu trả lời của Chu Hữu Đình, cả nhà ai cũng hài lòng.

Lúc chuẩn bị ra về, bà nội còn dặn chúng tôi đưa dì Trần - người giúp việc trong nhà - theo về.

"Để dì Trần chăm sóc cho hai đứa, bồi bổ cơ thể, sớm sinh cho bà một đứa chắt trai!"

Chu Hữu Đình đồng ý không chút do dự.

Tôi thực sự muốn bóp c.h.ế.t ta!

11

Dì Trần là tai mắt của bà nội, có dì ấy ở đây, ngày nào Chu Hữu Đình cũng phải về nhà.

Sáng, trưa, tối, hết món thuốc bổ này đến món thuốc bổ khác, tôi sắp phát ngấy đến nơi rồi.

Điều tệ hơn nữa là tên chó đó lại chuyển về phòng của tôi.

Từ khi ta thừa nhận mình ngoại , chúng tôi không còn ngủ chung nữa.

Thực lòng mà , tôi thấy ta bẩn.

"Giường này là của tôi, ra ghế sô pha mà ngủ." Tôi ra lệnh đuổi khéo.

"Giường rộng thế này, chia cho một nửa có sao đâu?"

Chu Hữu Đình thản nhiên nằm xuống bên kia giường.

Tôi lật chăn, ôm gối ngồi lên ghế sô pha.

"Tôi sẽ không sinh con với , tốt nhất nên sớm rõ với các cụ, hoặc chúng ta ly hôn đi."

Chu Hữu Đình nuốt khan, mãi mới lên tiếng: "Thực sự khó để em chấp nhận như sao?"

Tôi hỏi ngược lại: "Chứ không thì sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...