Màn Kịch Hôn Nhân [...] – Chương 6

Trên hot search, fan của Từ Thiển Thiển đang ghen tỵ với của ta.

Đúng , Từ Thiển Thiển cũng có fan, họ còn bảo ta mở lớp dạy học, chỉ họ cách thế nào để câu một công tử nhà giàu như Chu Hữu Đình, vừa giàu có đẹp trai, vừa có thân hình chuẩn.

Quả nhiên, đạo đức chỉ ràng buộc người có đạo đức.

May mà tôi thiếu đạo đức nên bỏ ra một ít tiền, cướp vài tài nguyên lớn của Từ Thiển Thiển, rồi tặng lại cho đối thủ của ta.

Khi Từ Thiển Thiển đang khoe ngọt ngào, thì đối thủ của ta trong một ngày đã công bố ký 10 hợp đồng đại diện thương hiệu.

Từ Thiển Thiển bị gán mác " đương mù quáng", còn đối thủ thì dựng hình tượng nữ chính mạnh mẽ, tập trung sự nghiệp.

Sự khác biệt thấy rõ, duyên qua đường của Từ Thiển Thiển vốn không tốt, giờ càng tệ hơn.

Cô ta cũng khá thông minh, tìm tới Chu Hữu Đình để mách lẻo.

"Sầm Cẩn, có chuyện thì tìm , đừng so đo với một nhỏ."

Tôi không nghe ra ý trách móc nào, ngược lại còn giống như đang vui mừng.

Tôi nghĩ Chu Hữu Đình đang mong chờ tôi và Từ Thiển Thiển đấu đá nhau.

Sự tự tin đáng thương của đàn ông luôn cần củng cố từ sự tranh giành của phụ nữ vì họ.

Chu Hữu Đình quả nhiên cũng không nằm ngoài quy luật đó.

"Anh đã thì thêm 5% cổ phần nữa đi."

Tôi khác với những nữ chính da mặt mỏng trong tiểu thuyết cảm, tôi thật sự dám chìa tay ra đòi hỏi.

Tôi cảm thấy mình xứng đáng phải có đầy đủ.

Thế gian này chẳng có thứ gì mà tôi không xứng đáng nhận .

Đầu dây bên kia im lặng.

Tôi bằng giọng mỉa mai: "Đừng nha, đừng nha, chẳng lẽ sếp Chu không nỡ à?"

Chu Hữu Đình là người khá lý trí, trong mắt ta, Từ Thiển Thiển chưa đáng để có 5% cổ phần của Tập đoàn Chu Thị.

Anh ta cúp máy, hôm sau, luật sư đã gửi đến cho tôi một hợp đồng tặng lại một căn biệt thự ở Bắc Kinh.

Đó là tài sản trước hôn nhân của ta.

Cũng khá hào phóng.

Tôi nhận lấy.

Chu Hữu Đình đã bù đắp cho Từ Thiển Thiển bằng những hợp đồng đại diện khác.

Bởi, ta ta lắm mà!

09

Chỉ cần tiền đến nơi, Từ Thiển Thiển không tìm tôi sự nữa, mà tôi cũng không muốn dây vào mớ rắc rối của Chu Hữu Đình.

Ngay cả trước đây, khi ta xử lý nhân, cũng là giao cho thư ký lo liệu.

Anh ta biết rất rõ, tôi không phải người có thể gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, muốn tôi ra tay, phải bỏ tiền.

Tưởng rằng thời gian tới sẽ không phải gặp lại Chu Hữu Đình, khi tập gym xong về nhà, vừa mở cửa ra tôi đã thấy ta.

Tên đàn ông chó má kia tựa trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, chân bắt chéo, hai cúc áo sơ mi đen cởi ra.

Nếu nhận khách quan, tôi sẽ thấy ta là một gã đàn ông đẹp trai khiến người ta xao .

Nhưng vì ta là Chu Hữu Đình, nên tôi cảm thấy cơ thể cao lớn đó chẳng khác gì một con đỉa.

Tôi không muốn ở chung không gian với ta, cầm phần gà rán nóng hổi trong tay định lên lầu.

Chu Hữu Đình lên tiếng: "Ông nội bảo chúng ta về nhà cũ ăn cơm."

Tôi không dừng chân, vừa nhai nhóp nhép vừa tiếp tục lên lầu.

Anh ta có vẻ bất lực: "Giờ em gì cũng phải giá sao?"

Tôi vẫn tiếp tục bước.

Anh ta nhượng bộ: "Hai triệu."

Tôi đáp lại khi đang lên lầu: "Cho tôi một tiếng, thay quần áo."

Tôi thay một bộ đồ mà các bậc trưởng bối sẽ thích, búi tóc gọn gàng, rồi ung dung xuống lầu.

Tôi không bỏ lỡ ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên của Chu Hữu Đình.

Sự ngưỡng mộ của ta đối với tôi bây giờ chẳng phải chuyện tốt lành gì, nên tôi : "Hai trăm ngàn, tính riêng."

Tên đàn ông chó má nhíu mày: "Sầm Cẩn, em đừng đòi hỏi quá đáng."

Tôi thờ ơ: "Đội trang điểm và tóc mà mời cho Từ Thiển Thiển cũng không rẻ đâu nhỉ? Giá trị của ta đáng bao nhiêu, thì của tôi phải gấp mười lần như thế."

"Không lẽ nghèo đến mức không có nổi hai trăm ngàn?"

Chu Hữu Đình không đôi co thêm, quay người vào thang máy, tôi theo sau vào bãi xe ngầm.

Chu Hữu Đình chọn một chiếc xe màu đen, có vẻ định tự lái.

Có lẽ đã quen mở cửa xe cho Từ Thiển Thiển, ta giúp tôi mở cửa ghế phụ.

Tên cầm thú mặc vest!

Tôi không quan tâm, bước lên chiếc xe màu trắng khác, ngồi vào ghế lái.

Chu Hữu Đình đập cửa xe, giận dữ đi tới xe tôi: "Sầm Cẩn, ý em là gì? Em muốn để ông nội biết chúng ta không hòa hợp sao?"

Tôi khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống một nửa, châm chọc: "Sếp Chu à, nhà cũ họ Chu không có mạng hay không có tivi hả? Anh lộ liễu thế, cả Giang Thành này ai chẳng biết chúng ta bằng mặt không bằng lòng, cần gì phải giả vờ?"

Nói xong, tôi đóng cửa kính, đạp ga phóng khỏi bãi xe.

Suốt dọc đường, Chu Hữu Đình như bị hội chứng giận dữ khi lái xe, bấm còi điên cuồng đằng sau tôi.

Rồi tại một ngã tư dừng đèn đỏ, ta bị tài xế xe khác hạ cửa kính xuống chửi: "Anh định bấm còi đến lúc khói bốc lên à? Bấm bấm bấm, đường đã nhường cho rồi mà không tự vượt qua à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...