Màn Kịch Hôn Nhân [...] – Chương 4

Chu Hữu Đình lần này rốt cuộc tìm đâu ra thứ ngu xuẩn này về ?

Thật khó để nhận xét, để xua đi cảm giác buồn nôn khi nhận thiệp mời, tôi quyết định ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.

Lúc đang đi dạo thì nhận thông báo từ ngân hàng, Chu Hữu Đình đã mua tặng Từ Thiển Thiển một chiếc xe.

Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết Từ Thiển Thiển sẽ tung tin gì tiếp theo. Nghĩ đến việc ngày mai mạng xã hội sẽ ngập tràn chuyện vặt vãnh giữa Chu Hữu Đình và ta, rồi tôi lại trở thành đối tượng bị công kích, chỉ trích là "thiếu phu nhân nhà giàu bị ruồng bỏ", tôi thật sự khó chịu.

Thế là, tôi cũng mua tặng mỗi người thân của mình một chiếc siêu xe trị giá 5 triệu, sau đó một mình đến quán bar gọi vài người mẫu nam để giải khuây.

Không phải tôi muốn "ăn" một mình, mà là lịch trình công việc của các không cho phép.

Hôm nay ra ngoài không xem lịch, lại đụng trúng bữa tụ tập của nhóm Chu Hữu Đình.

Họ ở tầng một, còn chúng tôi đặt phòng ở tầng hai.

Một người em của Chu Hữu Đình đi ra khỏi phòng để đối phó với việc vợ kiểm tra, cờ thấy tôi vừa bước vào quán bar.

Cậu ta gọi tôi một tiếng "Chị Sầm Cẩn" nghe như chim sợ ná, khá khó nghe.

Bạn bè của Chu Hữu Đình đều không thích tôi, mà tôi cũng chẳng ưa họ.

Nhưng đã quen biết, người ta chào hỏi, tôi cũng không thể mất mặt họ.

Chỉnh đốn lại cảm trong một giây, tôi xoay người mỉm vừa đủ lịch sự: "Chào buổi tối, em đi chơi với à?"

Người gọi tôi là em họ của Chu Hữu Đình, còn trẻ, chưa nhiễm cái mùi hôi của những tay lão luyện trường như nhóm Chu Hữu Đình.

Cậu ta đi đến trước mặt tôi, có vẻ hơi ngượng ngùng: "Chị Sầm Cẩn, chị đến tìm họ em à? Anh ấy đang ở trong phòng, để em gọi ấy cho chị nhé?"

Giọng cậu ta càng càng nhỏ, có lẽ là đến nửa chừng thì nhớ ra Từ Thiển Thiển cũng đang ở đó, sợ tôi thật sự vào phòng họ, rắc rối.

Tôi không định khó cậu ta, liền bịa đại một lý do: "Không, chị đi với . Chúc các em chơi vui, không cần với họ em là chị cũng ở đây đâu."

Nói xong, tôi vẫy tay chào cậu ta rồi đi lên lầu.

05

Tôi gọi 12 người mẫu nam biết hát, để tận hưởng cảm giác nghe nhạc thư thái như người xưa.

Giọng hát uyển chuyển ngân nga khắp phòng, vừa mát-xa vai, vừa đ.ấ.m bóp chân, vừa đút đồ ăn, thật thoải mái.

Nghe bài Thanh Ngọc Án đang siêu hot trên mạng đến ba lần, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh từ bên ngoài.

Anh chàng đang hát mặc áo khoác mỏng màu trắng trong suốt, lộ ra cơ bụng ẩn hiện, bỗng ngừng hát vì sự việc bất ngờ này.

Tôi mơ màng mở mắt: "Hát đi, sao lại dừng?"

Rút từ trong túi một xấp tiền, tôi ném lên bàn: "Tiếp tục hát."

Giọng hát vang lên trở lại, tôi lại cảm giác như bầu không khí trong phòng có gì đó không ổn.

Mở mắt ra thấy Chu Hữu Đình đang đứng ở cửa, sau lưng ta là Từ Thiển Thiển.

Đúng là đàn ông không đáng tin chút nào.

Chu Hữu Đình đứng trong bóng tối, không rõ biểu cảm, Từ Thiển Thiển sau lưng ta thì tôi thấy rất rõ:

Ghen tuông, sợ hãi, hoảng hốt, dò xét, xen lẫn chút phấn khích và hả hê.

Dường như còn thấy có phóng viên sau lưng ta.

Cô ta kích như , chắc hẳn cho rằng đã bắt "vết nhơ" của tôi, có thể dùng scandal này để ép nhà họ Chu bỏ rơi tôi - người con dâu này.

Không muốn leo lên vị trí chính thức thì không phải là tiểu tam.

Trẻ tuổi thật tốt, có gì cũng hiện hết lên trên mặt.

Tôi chỉ liếc mắt một cái rồi lại nhắm mắt tận hưởng.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, chẳng bao lâu âm thanh liền dừng lại, kèm theo tiếng quát thấp của Chu Hữu Đình: "Ra ngoài."

Không ai trong phòng nghe lời ta, ta tiếp tục lặp lại: "Ra ngoài!"

Chậc, đúng là không biết chơi.

Tôi mở mắt, ra hiệu cho các chàng đi ra ngoài, bản thân cũng đứng dậy thu dọn đồ. Tôi không ngu đến mức đứng đây đối đầu với Chu Hữu Đình.

Anh ta không có tư cách chất vấn tôi.

Người cuối cùng vừa bước ra khỏi phòng thì bên ngoài có người đóng cửa lại.

Tôi khẩy: "Chu Hữu Đình, đừng không chơi nổi nhé?"

Từ Thiển Thiển khép nép đứng bên cạnh Chu Hữu Đình, trông thật đáng thương: "Chị Sầm, sao chị có thể…sao có thể phản bội Chu mà còn chuyện như với ấy?"

Gần như muốn lật ngược mắt lên trời, tôi giơ tay tát Hứa Thiển Thiển một cái.

Hành bất ngờ của tôi khiến họ đều ngỡ ngàng.

Từ Thiển Thiển ôm mặt ấm ức: "Chị Sầm, sao chị lại đánh em?"

Nói xong, ta nước mắt rưng rưng Chu Hữu Đình.

Chu Hữu Đình che chắn cho ta: "Sầm Cẩn, em cái gì ?"

Tôi ghét nhất là nghe tiếng chó sủa, liền đưa tay ngoáy tai: "Tôi nhắc một câu nhé, tiền mà quý chi cho ta cũng có một phần của tôi. Nên nhớ kỹ, tôi là 'bà chủ' của ta, từ nay phải gọi tôi là Sếp Sầm."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...