Dưới chung cư có mấy ông già rảnh rỗi rất thích bàn chuyện thiên hạ. Từ hồi tôi đỗ đại học, họ cứ con học cao rồi thì chẳng còn nghĩ đến gia đình.
Có lẽ họ đã khích bác đúng điểm yếu, cộng với chuyện tôi “vạch mặt” em , nên bố tôi nổi cơn điên.
“Gia Khánh, mai siêu thị đầu khu có khuyến mãi trứng, mẹ em thế nào cũng đi. Nếu có dẫn em đi theo, nhà không ai thì tranh thủ vào!”
“Vâng.”
9.
Sáng hôm sau, chị Trương đi , tôi ở nhà đợi từ sáng đến chiều mà không thấy mẹ tôi ra khỏi cửa, chứ đừng là dẫn theo em .
Bố tôi thì đi từ sớm, chắc khoảng 5–6 giờ tối mới về.
Không còn cách nào, tôi lại phải tiếp tục chờ.
Tôi đang định đứng dậy lấy nước thì nghe thấy cửa đối diện mở ra, kèm theo tiếng mẹ và em tôi cãi nhau — nghe giọng có vẻ không vui.
Tôi vội ghé sát cửa nghe ngóng, không nghe rõ gì cả, chỉ thấy hai người đã nhấn thang máy xuống dưới.
Chờ vài phút, không thấy ai quay lại, tôi vội mở cửa, dùng mật mã mở cửa nhà mình.
May mà mấy ngày nay họ vẫn chưa đổi mật khẩu.
Bên trong vẫn là căn nhà quen thuộc, cách bày trí chẳng thay đổi gì.
Cái tủ lạnh mới mà tôi thấy hôm nọ giờ đã đặt ngay cạnh cửa bếp, rất lớn, cửa đôi, trông rất “xịn”.
Không quan tâm đến nó, tôi chạy thẳng về phòng.
Cửa phòng mở toang, đồ đạc bị lục tung lên.
Quả nhiên, đúng như tôi đoán — bố mẹ đã tính chuyện giữ giấy tờ của tôi, chờ tôi phải tự mò về.
May mà tôi có thói quen giấu giấy tờ kỹ từ thời còn đi học xa, đề phòng mất mát khi đi tàu xe.
Tôi tìm đến góc giường bên trái, moi ra chiếc túi nhỏ mà mình từng giấu.
Mở ra kiểm tra — thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, đầy đủ không thiếu thứ gì.
Những thứ khác tôi không lấy nữa, không còn thời gian.
Tôi vừa định bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng nhập mật khẩu ngoài cửa.
“Mật khẩu đúng.”
Cánh cửa vang lên tiếng “tách”, rồi mở ra — mẹ tôi và em bước vào.
“Con cái gì mà để giờ phải trả mấy trăm ngàn cho bên giao hàng hả?”
“Ui giời, có gì đâu mẹ! Cái tủ lạnh này hơn mười triệu đó! Cho dù là đồ cũ thì cũng vài triệu, mình đưa nó vài trăm bịt miệng là hời rồi còn gì!”
“Sau này đừng mấy trò đó nữa! Chẳng qua bố mày không biết chứ biết rồi thì mày cũng ăn đòn!”
“Ai mà ngờ mấy cái sàn đồ cũ lại lằng nhằng như . Hoàn tiền rồi mà còn đòi tìm đến tận nhà! Sau này con sẽ chỉ săn đồ giảm giá chính hãng thôi!”
Em tôi vừa vừa đi về phía nhà vệ sinh.
Tôi vẫn đứng giữa phòng, chưa kịp di chuyển. Với hướng đi hiện tại em mà bước qua là chắc chắn sẽ thấy tôi.
Một giây… Hai giây…
Ngay lúc tôi đang chuẩn bị liều mạng lao ra ngoài thì cửa chính đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Ai đấy?”
Em tôi rẽ hướng đi về phía cửa.
Chỉ vài giây sau khi mở cửa, nó hét toáng lên, khiến mẹ tôi đang ở trong bếp phải vội vàng chạy ra.
“Sao ?”
“Mẹ! Mẹ xem đây là cái gì này!”
Lúc này, cả hai mẹ con đều bắt đầu hoảng loạn.
“Mau lấy điện thoại ra chụp lại! Gọi điện báo công an ngay đi!”
“Không đâu mẹ, nhỡ người viết cái này còn quanh quẩn gần đây, lỡ mình báo thì có nguy hiểm không?”
“Đừng nữa! Gớm quá! Đi ngay đến đồn công an!”
Cả hai hấp tấp chạy ra ngoài.
Tôi đứng nép sát cửa, đợi đến khi nghe tiếng thang máy mở rồi đóng, chắc chắn họ đã xuống hẳn dưới lầu, mới vội vã mở cửa ra.
Ngay trước cửa, tôi lập tức thấy thứ khiến họ hét toán lên ban nãy.
Một dòng chữ viết bằng thứ gì đó không rõ — màu sẫm tối, mà rợn người:
“Chúng mày rồi cũng sẽ bị báo ứng.”
CHương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?