Em tôi là một “con nghiện hoàn tiền”.
Cứ mỗi lần nhận gói hàng mới, vừa ký nhận xong là nó lập tức gửi cầu “chỉ hoàn tiền, không trả hàng” cho cửa hàng.
Nếu bên bán từ chối khéo, nó sẽ gửi cho họ một bức ảnh.
Trong ảnh, nó cầm dao kề lên cổ mình, dọa: “Không hoàn tiền, tôi tự sát đấy!”
Phần lớn các cửa hàng sợ rắc rối, chọn cách im lặng, trả tiền cho xong chuyện.
Từ đó, nó nước tới, cứ thế mà lặp đi lặp lại không biết chán.
Nó không biết, có những lời không tùy tiện ra.
Có những hành , cũng không thể bỡn.
1.
“Mẹ, bây giờ con đang dọa mẹ đấy, mẹ có thể tỏ ra sợ hãi một chút không?”
Tôi vừa mở cửa bước vào nhà đã nghe thấy câu đó. Ngẩng đầu lên, tôi thấy em đang cầm dao kề cổ mẹ tôi.
“Dương Gia Lạc! Em đang cái gì ?!”
Tôi lao lên định giật con dao khỏi tay nó.
Nó không hề tỏ ra sợ hãi vì bị phát hiện, thậm chí còn không nhúc nhích, bình thản tôi.
Còn mẹ tôi – đang ở chính giữa “cơn bão” – thì chẳng có chút lo lắng nào, chỉ vẫy tay.
“Gia Khánh! Con đừng lại rối! Mẹ đang chơi với em con! Không có gì thì về phòng đi.”
“Mẹ!”
Tôi tức muốn phát điên.
“Mẹ lại hùa theo em con giỡn à?”
“Đùa giỡn cái gì mà giỡn!” – mẹ chỉ tay về đống thùng hàng chất đầy nhà.
“Dương Gia Khánh, con em con xem, mua bao nhiêu đồ về cho nhà rồi? Rồi lại con đi, học đại học mấy năm mà không ra hồn gì!”
Tôi chẳng buồn cãi với hai người nữa, quay lưng vào phòng, đóng sập cửa.
Qua cánh cửa, tôi vẫn nghe tiếng mẹ an ủi em , rồi hai người lại tiếp tục màn kịch ban nãy, thỉnh thoảng còn có tiếng chụp ảnh vang lên.
Tôi không chịu nổi nữa, lại mở cửa xông ra.
“Dương Gia Lạc, em lại định dọa người ta để hoàn tiền nữa à?!”
Em tôi đang cầm điện thoại, nghe tôi thì mắt ánh lên vẻ bực bội.
“Dương Gia Khánh, chị lại định mấy câu đạo lý kiểu ai cũng khó khăn, người ta còn phải nuôi con… chứ gì?”
Nó lật mắt.
“Liên quan gì đến em? Bọn họ mở cửa hàng to đùng như , thiếu gì tiền! Em lấy lại mấy chục đồng thì sao chứ? Không thích thì chị đánh em đi! Xem mẹ mình có đánh không?!”
Lúc này, mẹ tôi đã cầm con dao mà em tôi vừa để xuống, giơ lên, vung vẩy về phía tôi.
“Dương Gia Khánh! Về phòng ngay!”
2.
Tối, bố tôi đi về.
Tôi đang ở trong phòng thì nghe tiếng em vui vẻ chạy ra đón bố, khoe chiến tích hôm nay.
“Bố ơi! Đoán xem hôm nay con mua gì cho nhà mình?”
“Bố đoán xem?”
“Con mua hẳn một thùng túi đựng rác! Mà còn hoàn tiền nữa cơ!”
“Bé Gia Lạc giỏi quá!”
Tiếng bước chân bố tôi đi về phía nhà vệ sinh, giọng em cũng theo sát sau.
“Chỉ là hôm nay hơi khó chút, con gửi ảnh của mình mà họ lờ đi, nên con phải gửi ảnh mẹ mới hoàn.”
“Gửi ảnh mẹ á?”
Nhà vệ sinh ở sát phòng tôi, nhân lúc em còn chưa kịp thêm, tôi lập tức mở cửa phòng.
“Bố! Dương Gia Lạc giờ quá đáng lắm rồi! Nó kề dao vào cổ mẹ!”
Cả hai người đứng trước cửa nhà vệ sinh cùng quay lại tôi.
Em tôi bắt đầu có vẻ hoảng, ánh mắt lảng tránh.
Bố tôi là người nóng tính, trước đây cứ nổi giận là đánh người, mấy năm gần đây có lẽ lớn tuổi hơn nên dễ chuyện hơn một chút, chứ hồi trước thì không ai dám lại gần ông khi ông nổi điên.
“Bố! Bố nghe con ! Con không cố ý mà!”
Tôi em đang cố biện minh không lên tiếng. Tôi muốn nó phải bị dạy cho một bài học, nếu không cứ như thế này, sau này chẳng biết sẽ thành ra cái gì.
Bố tôi quay sang liếc em một cái.
“Cả hai đứa ra ghế sofa ngồi đợi. Bố đi vệ sinh xong rồi chuyện.”
Bạn thấy sao?