Màn Kịch Hoàn Hảo – Chương 2

Tình cảm của họ thật tốt đẹp, vì cảm em mà giỡn tôi suốt bao nhiêu năm.

Nhưng so với huynh đệ khắng khít, tôi càng muốn thấy họ trở mặt thành thù hơn.

5

Từ hôm đó, tôi đối với Hạ Sâm càng thêm dịu dàng, ân cần đến tận xương tủy.

Tôi càng tốt với , càng ra ngoài uống rượu nhiều hơn.

Cả người trở nên bồn chồn, khó chịu.

Mỗi khi như , tôi sẽ ân cần đưa cho một ly nước mật ong, sau đó đặt một nụ hôn lên má :

“Sao thế? Phòng việc gặp khó khăn gì à?”

“Không có gì.”

Anh bóp nhẹ tay tôi, ánh mắt né tránh: “Chỉ là một chút vấn đề nhỏ, có thể giải quyết .”

“Hạ Sâm, cứ thoải mái đi, em sẽ luôn ủng hộ .”

Hạ Sâm nắm chặt tay tôi, rất lâu sau, tôi mới nghe thấy khẽ ừ một tiếng.

Ra khỏi buổi phỏng vấn tại công ty công nghệ Thịnh Kinh, tôi “vô ” đụng vào ai đó ngay trước cửa tòa nhà.

Tài liệu phỏng vấn trong tay tôi rơi đầy ra đất.

Tôi vừa xin lỗi vừa cúi xuống nhặt đồ.

Bản sơ yếu lý lịch của tôi trên đất bị đối phương nhặt lên trước:

“Ngọc Lạc, quả nhiên là đây à?”

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, thấy Thịnh Huy đang thích thú quan sát tôi.

Tôi mặc một chiếc áo sơ mi ôm dáng, ánh mắt của hắn lướt qua phần xương quai xanh của tôi, đầy vẻ chế nhạo.

Tôi nhíu mày, lườm hắn một cái, giật lấy thứ trên tay hắn rồi đi thẳng ra ngoài.

Tôi cảm nhận ánh mắt của Thịnh Huy vẫn dõi theo tôi.

Tôi cũng chắc chắn rằng hắn đã thấy tài liệu về công ty Thịnh Kinh trong tay tôi…

Ba ngày sau, không ngoài dự đoán, tôi nhận thông báo trúng tuyển.

Bộ phận nhân sự cầu tôi đến việc vào thứ Hai.

Buổi tối, tôi thuận miệng kể với Hạ Sâm chuyện này.

Tôi rằng mình tìm một công việc ở công ty có mức lương tốt hơn, từ nay sẽ không phải thức đêm nhiều nữa.

Tôi nghĩ rằng Hạ Sâm sẽ không hỏi thêm gì.

Dù sao, với chuyện của tôi, ta vốn chưa bao giờ quan tâm nhiều.

Nhưng lần này lại có chút bất thường, ta hỏi thêm về tính chất công việc và nội dung công ty, thậm chí còn hỏi tôi có phải vì muốn san sẻ khó khăn với nên mới đổi việc không?

Tôi thuận thế ôm lấy cánh tay ta:

“Không sao đâu, Hạ Sâm, cùng cố gắng em cảm thấy rất vui.”

Làm việc tại công ty nửa tháng, tôi vẫn chưa gặp lại Thịnh Huy.

Cho đến sáng nay, đứng trước cửa sổ sát đất, tôi thấy Thịnh Huy lái chiếc xe thể thao vào hầm gửi xe.

Giờ nghỉ trưa, tôi cầm điện thoại bước vào cầu thang.

“Chị Trần, chiếc túi đó còn mới lắm, chị trả giá cao chút nhé.

“Nhà em còn một chiếc nữa, mai em mang qua cho chị, chị giúp em bán…”

“Bạn trai em đang gặp chút khó khăn trong việc kinh doanh, nếu không em cũng chẳng đành lòng bán túi…”

Kết thúc cuộc gọi, tôi thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa cầu thang bước ra, liền thấy Thịnh Huy khoanh tay dựa vào tường, mỉm tôi.

Sau chút bất ngờ, tôi thốt lên:

“Sao lại ở đây?”

“Tôi?”

Hắn :

“Công ty công nghệ Thịnh Kinh là của nhà tôi, xem tôi sao lại ở đây?”

Tôi trừng lớn mắt, ngạc nhiên không tin.

Phản ứng của tôi khiến Thịnh Huy cảm thấy thích thú:

“Tôi là cấp trên trực tiếp của đấy, Ngọc Lạc. Lần này là tự đâm đầu vào tay tôi rồi!”

Tôi không hài lòng trước sự trêu chọc của hắn:

“Tôi có trai rồi, Thịnh tổng xin hãy tự trọng.”

“Ồ, cái người trai khiến phải bán sạch đồ đạc để đầu tư cho ta ăn đó à.”

Như bị đâm trúng, tôi bước nhanh tới trước một bước, giọng đầy khó chịu:

“Anh không có tư cách về ấy. Anh ấy là trai tôi, tôi tự nguyện vì ấy mà hy sinh.”

Nói xong, tôi không để ý tới Thịnh Huy nữa, quay người bỏ đi.

Sau lưng, Thịnh Huy cũng không thêm gì, ánh mắt hắn theo bóng lưng tôi, ánh sáng trong mắt ngày càng rõ ràng.

Những ngày gần đây, tôi nhớ lại lần đầu gặp Thịnh Huy.

Hắn bị bố mẹ điều xuống thực tập sinh ở cấp thấp tại một chi nhánh, và phân vào cùng nhóm với tôi.

Lúc đó, không ai biết thân phận thật sự của hắn, họ coi hắn như một thực tập sinh bình thường mà bóc lột, sai bảo.

Khi ấy tôi còn trẻ, không chấp nhận bị đàn áp, cũng không muốn thấy đồng nghiệp bị bắt nạt, nên lấy hết can đảm để chống lại tên lãnh đạo nhỏ nhen.

Tôi lén lút việc đó.

Tôi lén nhét hạt gạo vào sách của tên lãnh đạo khó tính, khi rời đi lại bị Thịnh Huy bắt quả tang.

Hắn tôi , rằng tôi trông có vẻ hiền lành, ai ngờ lại biết chơi trò xảo quyệt.

Từ ngày đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

Nhưng chưa đợi đến khi kỳ thực tập kết thúc, Thịnh Huy đột ngột biến thành cậu chủ nhỏ của tập đoàn Thịnh Thị.

Mọi người thi nhau nịnh bợ hắn.

Và hắn cũng bắt đầu theo đuổi tôi…

Giờ nghĩ lại, lý do chẳng qua chỉ là một chữ “mới lạ”.

Nếu , thì tại sao không để hắn một lần nữa thấy “mới lạ” luôn nhỉ?

6

Thịnh Huy chuyển tôi lên văn phòng tầng cao nhất, thư ký thứ hai cho hắn.

Tôi việc công tư rõ ràng, ngoài giờ việc tuyệt đối không tiếp gì thêm với hắn.

Thịnh Huy đương nhiên nhận ra tôi đang tránh hắn, vẫn giống như mèo bắt chuột, thỉnh thoảng trêu chọc tôi.

Hôm đó, khi tôi đang thu dọn đồ chuẩn bị tan , hắn gọi tôi vào văn phòng.

Tôi đứng từ xa, hắn bật :

“Này, nghĩ tôi sẽ ăn thịt chắc?”

Hắn quăng cho tôi một tập tài liệu:

“Tuần sau tôi phải đi Hải Nam để bàn dự án, đi cùng tôi.”

“Tôi…”

“Đừng vội từ chối.”

Thịnh Huy nửa miệng tôi:

“Chi phí công tác là 30.000, và không chỉ có mình đi cùng. Tôi sẽ không đâu, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Những lời từ chối tôi định ra nghẹn lại, tay tôi nắm chặt tập tài liệu, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.

Sau một lúc lâu, tôi :

“Tôi sẽ suy nghĩ, ngày mai trả lời .”

7

Tôi đồng ý chuyến công tác này.

Ngày đi, tại sân bay, Thịnh Huy nhận một cuộc gọi.

Ngay khi nhấc máy, hắn vô thức liếc tôi, sau đó hạ giọng, đi vài bước sang một bên.

“Tôi? Tôi chứ? Bố tôi bảo tôi đi tỉnh khác để xử lý chút công việc thôi… Không xa, chắc vài ngày là xong. Sao hỏi kỹ ? Giống hệt mẹ tôi thế.”

Tôi đoán, đầu dây bên kia là Hạ Sâm.

Thịnh Huy không với Hạ Sâm chuyện tôi việc ở công ty hắn, cũng không kể về chuyến công tác tới Hải Nam.

Hắn bắt đầu giấu diếm Hạ Sâm, và những điều hắn giấu ngày càng nhiều…

Khi đến Tam Á, Hải Nam, Thịnh Huy bảo chúng tôi tự do thư giãn.

Đi cùng có tổng cộng năm người, trừ tôi, những người khác đều đi chơi.

Tôi định nghỉ ngơi một chút, thì có tiếng gõ cửa phòng.

Thịnh Huy đứng trước cửa, bước vào ngay khi cửa mở.

Hắn vòng tay ôm lấy eo tôi, ép tôi vào tường:

“Ngọc Lạc, chúng ta một giao dịch thế nào?”

Tôi chống cự hết sức:

“Buông tôi ra!”

“Cô ngủ với tôi một đêm, 200.000. Nghe trai cũng trong ngành công nghệ? Biết đâu tôi còn có thể giúp ta một chút…”

Anh ta còn chưa hết câu, tôi đã dùng đầu đập vào cằm ta.

Thịnh Huy đau đến rít một tiếng, lùi lại mấy bước.

Tôi ôm trán, mở cửa ra:

“Ra ngoài!”

Thịnh Huy có chút xấu hổ và tức giận, ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân.

Cậu chủ Thịnh dù sao cũng sĩ diện, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài.

Chúng tôi không nhắc lại chuyện xảy ra đêm đó, vẫn giữ mối quan hệ trên dưới theo đúng cấp bậc.

Hôm sau vào buổi tối, chúng tôi tham dự buổi tiệc rượu do đối tác tổ chức.

Bữa tiệc tổ chức tại phòng tiệc của một khách sạn 5 sao.

Thịnh Huy hòa mình trong đám đông, khéo léo giao thiệp, toát lên sức hút, thu hút ánh của không ít trẻ.

Có lẽ vì rất coi trọng dự án này, Thịnh Huy uống rất nhiều rượu khi tiếp khách.

Khi lên xe, ta đã có chút mơ màng.

Tôi ngồi ghế phụ, ta qua gương chiếu hậu, khi ta ngước mắt qua thì tôi đưa một chai nước cho ta.

“Thịnh tổng, uống chút nước trước đi.”

Thịnh Huy không nghi ngờ gì, nhận lấy chai nước và uống.

Đến khách sạn, tôi và tài xế cùng nhau kéo ta từ ghế sau xuống.

Lấy thẻ phòng từ túi ta, tôi mở cửa phòng của Thịnh Huy.

Anh ta cũng cảm thấy không ổn:

“Sao mà chóng mặt thế này?”

“Chóng mặt à?” Tôi tự nhiên lấy chai nước khác từ túi ra:

“Thịnh tổng, hay uống thêm chút nước nữa nhé?”

Thịnh Huy lập tức ngất lịm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...