4.
Chiếc đĩa trên tay Phí Minh Xuyên rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Anh ta siết chặt nắm , giọng điệu kích .
“Không thể nào! Các đang bậy gì thế? Vợ tôi đang yên đang lành, sao có thể đi nhảy sông?”
Viên cảnh sát nghiêm túc lấy ra một chiếc túi đựng vật phẩm.
“Đồng chí Phí, đây là những thứ chúng tôi tìm thấy ở bờ sông. Phiền xác nhận xem có phải của vợ không.”
Phí Minh Xuyên run rẩy đưa tay nhận lấy, chằm chằm vào chiếc túi.
Chiếc túi xách màu lam bạc, đôi giày vải cũ… đều là những thứ ấy đã mang theo sáng nay.
Bước chân ta loạng choạng, lùi về sau, lưng đập vào bức tường lạnh lẽo.
Lúc này, mẹ ta và Giang Minh Nguyệt cũng vừa tới.
Nghe tin Ôn Thư Ninh nhảy sông, mẹ Phí lập tức bĩu môi, giọng đầy khinh thường.
“Nó mà chịu nhảy sông sao? Một con què có thể cưới con trai tôi, là phúc đức bao nhiêu đời nhà nó rồi! Nó sẽ cam tâm nhường chỗ cho người khác à? Tôi không tin!”
“Nó chẳng qua lại giở trò cũ, muốn khóc lóc ăn vạ, ép Minh Xuyên đứng về phía nó thôi. Không thể chiều hư cái thói này !”
Giang Minh Nguyệt cũng phụ họa, giọng điệu dịu dàng đầy châm biếm.
“Đúng đấy, lúc bố mẹ chị ấy mất, chị ấy còn chẳng tìm đến cái chết. Sao có thể vì cãi nhau với bác mà đi nhảy sông chứ?”
“Các đồng chí cảnh sát, các về trước đi, chị ấy tức giận xong sẽ tự về thôi. Không nên lãng phí công sức của các vì chuyện nhỏ này.”
Hai viên cảnh sát liếc nhau, không đáp, chỉ nghiêm túc :
“Đồng chí Phí, có ảnh của đồng chí Ôn Thư Ninh không? Chúng tôi cần cho nhân chứng xác nhận lại.”
Phí Minh Xuyên vội vàng lục tung tủ tìm ảnh của Ôn Thư Ninh.
Khi đưa ra trước mặt nhân chứng, người đó lập tức gật đầu khẳng định:
“Chính là ấy!”
Hai viên cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Lúc này, toàn thân Phí Minh Xuyên lạnh toát, đầu óc quay cuồng.
Anh ta lảo đảo ngồi phịch xuống sàn, thì thào như người mất hồn.
“Sao Thư Ninh lại nhảy sông…?”
Giang Minh Nguyệt dịu dàng an ủi, giọng nhẹ nhàng mà vô .
“Minh Xuyên ca, đừng quá đau lòng. Có thể chị ấy nhớ bố mẹ thôi. Giờ cả nhà họ đoàn tụ rồi, cũng coi như là một chuyện tốt.”
Cô ta vuốt ve ngón tay mình, nhẹ.
“Hơn nữa, đẹp trai, tài giỏi như mà lại cưới một người tàn tật. Bên ngoài ai cũng đồn đoán có vấn đề, ba năm rồi mà vẫn chưa có con.”
“Anh yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ giúp sớm có hai đứa bé kháu khỉnh, chứng minh với cả thiên hạ!”
Bà Phí cũng gật đầu vui vẻ, nét mặt đầy thỏa mãn.
“Cuối cùng con nhỏ đó cũng một chuyện khiến mẹ hài lòng! Mẹ còn lo chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến công việc của con, giờ thì chẳng cần nữa rồi.”
“Minh Xuyên, ngày mai con đến đơn vị đơn tái hôn đi!”
Phí Minh Xuyên trân trân họ, ngỡ ngàng đến không thể tin nổi.
Mẹ ta—người ta tôn kính.
Người con ta trân trọng suốt bao năm.
Lại có thể thản nhiên, lạnh lùng ra những lời như .
Cô ấy là vợ ta!
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng ta cũng hiểu ra…
Vì sao Ôn Thư Ninh không bao giờ muốn đến nhà mẹ ta nữa.
Trước đây, Thư Ninh đã chịu bao nhiêu uất ức.
Thế , là chồng của ấy, ta chưa từng thật sự thấu hiểu.
Chỉ biết bảo ấy nhẫn nhịn, vâng lời, trở thành một nàng dâu “hiểu chuyện”.
Phí Minh Xuyên vịn tường đứng dậy, giọng kiên định:
“Tôi sẽ không ly hôn với Thư Ninh. Cô ấy là vợ tôi.”
“Giang Minh Nguyệt, tôi chưa bao giờ coi là gì ngoài em .”
Giang Minh Nguyệt đỏ hoe mắt, ôm chặt lấy ta.
“Minh Xuyên ca, là muốn em đau chết sao?”
“Anh không thể vì Thư Ninh đã chết mà không rõ trái tim mình!”
“Nếu không em, ba năm qua gửi tiền cho em gì? Vì sao năm nào cũng đến Bắc Kinh đón sinh nhật với em?”
“Đêm đó, chính miệng em là ánh trăng từng mà không có .
“Thậm chí, em đã dâng hiến tất cả cho . Bây giờ lại muốn bỏ rơi em sao?”
Nếu là trước đây, chỉ cần thấy Giang Minh Nguyệt nhíu mày, ta đã xót xa không chịu nổi.
Nhưng giờ đây, ta chỉ cảm thấy phiền phức.
Phí Minh Xuyên nhắm mắt, giọng lạnh lùng:
“Đêm đó là một tai nạn, tôi uống say.
“Cô muốn đánh tôi, kiện tôi cũng , tôi tuyệt đối không cưới .”
Giang Minh Nguyệt hét lên:
“Anh không cưới em, em sẽ chết!”
“Minh Xuyên ca, cũng muốn ép chết em sao?”
“Thẩm Thành Nghiệp phản bội em, em nghĩ trong lòng còn có em nên mới mặt dày đến Tức Thành tìm .
“Nhưng nếu không cần em, em chết đi cho rồi!
“Đến lúc đó, sẽ nhớ em giống như nhớ Ôn Thư Ninh thôi!”
Cô ta giằng lấy con dao, bộ muốn tự sát.
Mẹ Phí vội vàng ngăn cản, khuyên nhủ:
“Minh Xuyên, người chết thì không thể sống lại.
“Con còn trẻ, chẳng lẽ cả đời không cưới vợ sao?”
“Minh Nguyệt đã trao thân cho con, chi bằng hai đứa ở bên nhau đi.”
Nhưng Phí Minh Xuyên chỉ liếc bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Cả đời này, tôi chỉ có một người vợ, đó là Ôn Thư Ninh.”
“Muốn chết thì đi mà chết, đừng bẩn căn nhà của tôi và Thư Ninh!”
Dứt lời, ta sập cửa rời đi, bỏ mặc tiếng gào khóc đầy phẫn nộ và tuyệt vọng của mẹ ta cùng Giang Minh Nguyệt.
5.
Phí Minh Xuyên chạy suốt quãng đường đến bờ sông, quỳ xuống trước đội cứu hộ, cầu xin họ.
“Làm ơn, hãy tìm vợ tôi về.
“Dù chỉ là một thi thể…”
Lúc cúi xuống, ta vô rơi một tờ giấy nhàu nát trong túi.
Anh ta chợt nhớ ra…
Đây là tờ giấy mà Thư Ninh đã ném vào mặt ta ở bệnh viện.
Nhưng lúc đó, ta chỉ lo cho vết bỏng của Giang Minh Nguyệt, chẳng buồn xem nó viết gì.
Anh ta run rẩy mở tờ giấy, khi thấy dòng chữ “Mang thai hai tháng”, trái tim bỗng chốc ngừng đập.
Không kịp suy nghĩ, ta điên cuồng lao đến bệnh viện.
Nhưng những lời của bác sĩ đã đập tan tia hy vọng cuối cùng của ta.
“Nữ bệnh nhân này có thai, vì bị va đập vào bụng nên thai nhi đã mất.”
“Nếu ấy đến muộn hơn một chút, có thể đã phải cắt bỏ tử cung.”
“Cô ấy đã vào phòng phẫu thuật một mình, không có người thân nào bên cạnh.”
“Là chồng mà ngay cả vợ mình mang thai hay sảy thai cũng không biết… Xin lỗi phải thẳng, không xứng đáng chồng, càng không xứng đáng một người đàn ông.”
Phí Minh Xuyên khuỵu gối xuống, để mặc cơn tuyệt vọng nhấn chìm mình.
Bất giác, ta giơ tay, tự tát mạnh hai cái vào mặt.
Cơn đau đến lúc này mới đột ngột xộc thẳng vào tim.
Lúc ấy bước lên bàn phẫu thuật một mình, ấy có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu đau đớn?
Lúc mất đi đứa bé, ấy đã tuyệt vọng đến mức nào?
Cô ấy từng rất mong có con…
Cô ấy từng với ta về cuộc sống của một gia đình ba người.
Cô ấy còn thường xuyên ghi lại những cái tên đẹp để đặt cho con…
Còn ta đã gì?
Lúc ấy mang thai và bị thương, ta mắng ấy, bảo ấy “cút về nhà”.
Lúc ấy mất con, ta để mặc người khác sỉ nhục ấy, còn ép ấy xin lỗi Giang Minh Nguyệt.
Anh ta chưa từng tin ấy, chưa từng đứng về phía ấy.
Cô ấy vừa mất con, lấy đâu ra sức để đẩy Giang Minh Nguyệt ngã xuống cầu thang?
Thư Ninh, sai rồi.
Anh biết lỗi rồi.
Em về đi, cầu xin em…
Anh ta co người lại, ôm lấy đầu, nỗi ân hận như đục khoét từng mảnh linh hồn.
Mãi đến khi đêm đen bao trùm cả căn phòng, một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Là Thư Ninh sao?
Anh ta loạng choạng bật dậy, chạy đến mở cửa.
Đứng trước cửa không phải ấy.
Là Tiểu Vương, nhân viên trong quán ăn quốc doanh.
Anh ta :
“Giáo sư Phí, đây là món cá quế xốt chua ngọt mà chị dâu đặt trước.
“Chị ấy thật tốt với , biết thích ăn món này nên ngày nào cũng hỏi khi nào quán .
“Hôm nay mới có, chị ấy không đến lấy, tôi liền mang đến cho hai người.”
“À đúng rồi, giáo sư Phí, có biết chị ấy thích ăn gì không?
“Lần sau tôi để dành cho chị ấy, có thể mua về chị ấy bất ngờ.”
Lệ nóng trào ra từ khóe mắt, nhói buốt như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.
Anh ta thích gì, ấy đều ghi nhớ.
Nhưng ấy thích gì, ta lại chẳng biết một chút nào.
Trái tim ta… giống như thư phòng của ta…
Chật kín hình bóng của Giang Minh Nguyệt.
Anh ta từng cho rằng Giang Minh Nguyệt là ánh trăng sẽ ám ảnh ta suốt đời.
Nhưng đến giờ mới nhận ra, suốt ba năm hôn nhân, ta đã khắc sâu hình bóng Thư Ninh vào tận xương tủy.
Anh ta đã ấy từ lâu rồi.
Phí Minh Xuyên loạng choạng chạy vào thư phòng, điên cuồng lục tung mọi ngăn kéo.
Những lá thư, những bức ảnh ta từng trân trọng—giờ đây tất cả đều bị ném vào lò lửa.
Đột nhiên, một lá thư không thuộc về nét chữ của ta rơi ra.
Bất chấp lửa nóng, ta vội vàng giật lấy.
Lá thư đã bị cháy mất một nửa, chỉ còn lại vài dòng chữ.
“Kiếp này đã lỡ dở, nguyện kiếp sau vĩnh viễn không gặp lại.”
Chữ của Thư Ninh!
Hóa ra, ấy đã biết hết từ lâu.
Bảo sao ấy đặt lịch thai.
Bảo sao ấy tuyệt vọng đến mức nhảy xuống sông tự vẫn.
Là ta đã đẩy ấy xuống vực thẳm.
Anh ta và Giang Minh Nguyệt đều là kẻ người!
Anh ta phát điên, lao ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bờ sông rồi nhảy xuống.
Những gì Thư Ninh đã chịu, ta cũng phải chịu!
Bạn thấy sao?