Trước khi lên máy bay, tôi tranh thủ vào nhà vệ sinh để cập nhật video mới.
“…Tôi sắp cùng ấy thực hiện một ước mơ từ thời mới — chuyến đi Bắc Cực.”
“Giờ chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa là tôi sẽ lên máy bay. Mọi người à, đây sẽ là hành trình cuối cùng của chúng tôi.”
Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại, mắt đỏ hoe.
Bình luận lập tức tràn ngập chữ cảm quá, cố lên nhé chị ơi.
Hàng loạt lời viên gửi đến tôi từ khắp nơi.
Từ máy bay đổi sang tàu, cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến vùng đất Bắc Cực mà Hà Vinh từng mơ ước.
Núi non hoang vu, thung lũng tĩnh lặng, cả thế giới như chìm trong lớp bạc trắng vô biên.
Cái lạnh như đông cứng thời gian, phủ lên khung cảnh một màu trắng chết chóc mà lại kỳ lạ đến nao lòng.
Đẹp đến choáng ngợp…
Tôi đứng đó, bỗng nhiên lặng người, tạm quên mất lý do mình đến đây.
Con người trước thiên nhiên kỳ vĩ, thật quá nhỏ bé.
“Wowww— khụ khụ khụ—”
Hà Vinh phấn khích reo lên bên cạnh tôi, rồi ho sặc sụa.
Nhưng ta không để tâm, lại nhanh chóng lao vào khám đầy hứng khởi.
Những ngày ở Bắc Cực, chúng tôi thấy cực quang rực rỡ, những gấu Bắc Cực tinh nghịch, tuyết trắng lạnh giá…
Ranh giới giữa sống và chết ở đây trở nên mơ hồ.
Tôi thừa nhận, tôi từng rất hận Hà Vinh vì ta ngoại .
Vì đã từng quá nhiều, nên nỗi hận ấy cũng mù quáng và dai dẳng.
Trong lòng tôi chất chứa đau đớn, trống rỗng, mọi hành chỉ là để phục vụ cho một cơn khát trả thù không dứt.
Nhưng trong những ngày ở Bắc Cực, dường như trái tim tôi cũng dần giãn ra.
Tôi nghĩ mình đã buông bỏ rồi — buông cả lẫn hận.
Ít nhất, tôi đã có thể trả thù một cách điềm nhiên, không còn dằn vặt bản thân trong đau khổ.
Tôi trở nên bình thản, có thể cuộc sống bằng một góc khác, tìm lại những điều tốt đẹp chỉ thuộc về riêng tôi.
Những con người và chuyện tồi tệ, tôi hoàn toàn có thể dứt khoát gạt bỏ.
“Đẹp quá đúng không?”
Hà Vinh không biết đã đi tới bên cạnh tôi từ lúc nào, hớn hở .
“Ừ, đẹp thật.”
Tôi quay đầu lại, mỉm đáp.
Dạo gần đây Hà Vinh thay đổi nhiều.
Anh ta thường xuyên tức ngực, khó thở, tay chân cứng đờ, không còn linh hoạt như trước, và còn hay bị tiêu chảy.
Đó là biểu hiện rõ ràng của bệnh , tôi chưa kịp khơi gợi thì ta đã tự đổ cho lý do:
Do không quen khí hậu Bắc Cực, lạnh quá nên tay chân mới tê cứng, thức ăn không hợp nên mới bị tiêu chảy.
Đến lúc rồi.
Chuyến đi Bắc Cực kéo dài bốn ngày nhanh chóng kết thúc, tôi và Hà Vinh chuẩn bị quay về.
Ngày cuối cùng trước khi rời đi, tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, ném thẳng xuống dòng sông băng lạnh giá.
Hãy để và cuộc hôn nhân từng có của tôi chôn vùi vĩnh viễn ở vùng đất băng giá này.
9
Vừa đặt chân xuống sân bay, điện thoại của Hà Vinh đã reo liên tục, từng hồi chuông dồn dập như thể nếu không nghe máy thì người bên kia sẽ không ngừng gọi nữa.
“Lại mấy cái cuộc gọi rác gì đây, phiền chết đi !”
Hà Vinh vừa vừa vội vàng cúp máy, quay sang tôi, cố ý lớn như để che giấu điều gì.
Thế vừa cúp xong, chuông điện thoại lại vang lên ngay sau đó.
Tôi biết rõ người gọi là ai — chính là ta.
Không chỉ biết , tôi còn biết tài khoản phụ của ta vẫn đang nằm trong danh sách bè của tôi.
Những ngày vừa rồi, tôi liên tục đăng ảnh du lịch Bắc Cực lên mạng xã hội, ảnh chụp hai người chúng tôi thân thiết, cảm vô cùng.
Hà Vinh vốn là kiểu người thích khoe khoang, nên cũng không kiêng dè gì mà cập nhật ảnh liên tục trong trang cá nhân.
Cô ta thấy thế tất nhiên là không thể ngồi yên. Và thế là, điện thoại gọi tới dồn dập.
Tôi mỉm đầy thấu hiểu:
“Anh nghe đi, nhỡ đâu có bè cần gì gấp.”
“Em đi mua chút đồ uống, muốn uống gì nào?”
Tôi còn chu đáo giúp họ có không gian riêng để chuyện.
Hà Vinh thuận miệng tên một loại nước, đợi tôi vừa quay đi, ta đã vội vã nhận cuộc gọi.
Khi tôi quay lại, tay cầm hai chai nước, Hà Vinh tôi rồi :
“Xuân Mai, chúng ta đi ly hôn đi.”
“Anh…”
Tôi còn chưa kịp gì, ta đã vội vàng tiếp lời:
“Cơ thể yếu lắm rồi, không muốn trở thành gánh nặng cho hai mẹ con em nữa. Em đã quá nhiều vì rồi. Ngày mai… không, hôm nay, hôm nay mình đi ly hôn luôn.”
Tôi thừa biết lý do thật sự — là do ta mất kiên nhẫn sau khi thấy ảnh tôi đăng.
Cảm giác bất an khiến ta lo sợ, ép Hà Vinh phải ly hôn ngay, sợ kéo dài sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng bọn họ đâu biết, đó cũng chính là điều tôi mong muốn. Nếu không thì tôi đăng ảnh nhiều như gì?
Tôi rưng rưng gật đầu: “Được.”
Hà Vinh thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
Vì cả hai đều đồng thuận ly hôn, tài sản cũng đã chia theo thỏa thuận, nên ngay chiều hôm đó, chúng tôi đã nhận giấy chứng nhận ly hôn.
“Sau này không có bên cạnh, em nhớ phải sống tốt nhé.”
Hà Vinh rất tươi, như thể cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ lớn lao nào đó.
Tôi chỉ gật đầu, chẳng buồn diễn tiếp nữa, gọi ngay một chiếc xe rời đi.
Ngồi trên xe, tờ giấy ly hôn trong tay, tôi không kiềm mà bật thành tiếng.
Tuyệt thật. Mọi thứ đều đúng như kế hoạch.
Tất nhiên, tôi cũng không quên đăng một bài thông báo chính thức trên tài khoản của mình.
Đã thì phải cho trọn.
10
Tôi thủ tục chuyển trường cho con , đồng thời rao bán căn nhà đã lấy từ Hà Vinh.
Tôi dự định đưa con đến một thành phố khác — nơi tôi thích, nơi có hệ thống giáo dục tốt hơn.
Lúc trước kết hôn, tôi chọn sống ở đây thật ra không phải lựa chọn lý tưởng nhất.
Giờ tôi đã có năng lực, có điều kiện, đương nhiên sẽ chọn nơi khiến tôi hài lòng hơn.
Điều quan trọng nhất là: tôi không muốn con mình dính vào vở kịch hỗn loạn sắp xảy ra ở nhà Hà Vinh.
Dù tôi đã hành rất nhanh, vẫn không tránh khỏi rắc rối.
Chỉ vài ngày sau, một người phụ nữ bụng hơi nhô lên đã tìm đến nhà tôi.
“Ô kìa, ai đây nhỉ?”
Cô ta vừa đến thì người mở cửa là Tiểu Vũ.
Tôi lập tức bước ra và đẩy con bé vào trong.
“Ngoan, Tiểu Vũ, vào nhà chơi đi con.”
Người phụ nữ kia nhếch môi đầy đắc ý.
“Tiết Xuân Mai, không biết tôi là ai, tôi thì biết rõ là ai đấy.”
“Trong bụng tôi đang mang con trai của chồng , à không — là chồng cũ của . Đây là bảo bối của nhà họ Hà, hơn hẳn con bé của giá trị bao nhiêu lần.”
“Hà Vinh bị ung thư rồi.”
Tôi bình tĩnh .
Bạn thấy sao?