Anh trai nó cũng là phiên bản khác của bố nó, vẻ ngoài bóng bẩy bên trong thì mục nát, lời phóng túng, còn hành thì chẳng bao giờ rời khỏi cái giường quá năm mét.
Trước đây có tôi quản lý, Phí Mật không dám gì, giờ thì Phí Mật ngang nhiên theo ý mình, chẳng coi em ra gì.
Một người đàn ông như , cưới nó đúng là thảm họa.
Người hàng xóm : "Con bé Nhiên thật đáng thương, ngày nào cũng bị trai mắng khóc. Thật , tính cách của Phí Mật bây giờ thật là tệ. Hồi trước nó lễ phép bao nhiêu, sao giờ lại thành ra thế này?"
Phí Mật chưa từng trải qua khó khăn. Xuất phát điểm của nó cao, gia đình khá giả, ngoài việc có tôi mẹ khiến nó mất mặt, cuộc sống của nó chẳng gặp trắc trở gì.
Giờ đây, khi tôi – kẻ bị coi là vết nhơ – đã ra khỏi cuộc đời nó, nó mới nhận ra rằng người mẹ này không phải hoàn toàn vô dụng.
Tôi cảm ơn người hàng xóm và bảo rằng sau này không cần phải kể những chuyện này nữa.
"Con cháu có phúc của con cháu, mỗi người đều có số phận riêng, không ai sắp đặt ."
Người hàng xóm thở dài: "Ôi, Phí Hạc Thanh đúng là… Thôi không nữa, chị sống tốt cuộc đời của chị đi. Vất vả cả đời, cuối cùng cũng không phải trâu ngựa cho ai nữa, sống tốt cuộc đời của mình đi."
Ừ, sống tốt cuộc đời của mình.
Tôi gửi bản thảo của mình cho một biên tập viên quen.
Đây là câu chuyện tôi đã ấp ủ hơn mười năm, viết đi viết lại, chỉnh sửa mãi mà vẫn chưa thể kết thúc.
Việc ly hôn khiến tôi tích tụ quá nhiều cảm , và lần này, tôi cuối cùng cũng viết ra một cái kết hài lòng.
Biên tập viên đọc xong trong đêm, cảm thấy vô cùng hứng thú, và không ngớt lời khen ngợi.
Vậy là chuyện xuất bản xác định, quy trình bắt đầu tiến hành.
Tôi phối hợp với cầu của biên tập, sửa bản thảo, hiệu đính, xác nhận phong cách và sắp xếp các chi tiết khác. Thoáng chốc, ba tháng đã trôi qua.
Phí Hạc Thanh và Tào Úc Nhiễm sắp kết hôn.
Phí Mật còn đặc biệt gửi thiệp mời cho tôi.
Thiệp viết rất trang trọng: "Trân trọng mời bà Mai Ước đến dự lễ cưới của cha tôi, Phí Hạc Thanh và dì Tào Úc Nhiễm."
Nó đang khoe khoang vì cuối cùng cũng có thể đổi mẹ sao?
Hy vọng nó sẽ luôn tự hào về Tào Úc Nhiễm.
Tôi không định đi.
Giờ thời gian của tôi rất quý giá, tôi không muốn lãng phí nó cho bất kỳ người ngoài nào.
Trong lúc rảnh rỗi, tôi bắt đầu một số video cắt ghép, phân tích các tác phẩm văn học, giải thích các nhân vật từ một góc khác.
Tôi chưa từng video trước đây, ban đầu gặp rất nhiều khó khăn, dần dần cũng cảm thấy quen tay hơn.
Bất giác, ngày cưới đã đến, và tôi nhận cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
11
Tôi vội vã chạy đến và thấy Phí Hạc Thanh mặt mày xanh xao, Tào Úc Nhiễm bị đánh bầm dập, Phí Mật giận dữ, Phí Nhiên đầy vẻ bướng bỉnh, và nhiều người mà tôi không quen biết.
Theo lời cảnh sát kể lại, tôi mới biết rằng đám cưới không thành.
Trong lúc mọi người đang theo dõi, có hai nhóm đến hủy hôn lễ.
Một nhóm là vợ chính thức của nhân cũ của Tào Úc Nhiễm.
Nhóm còn lại là Phí Nhiên.
Khi còn trẻ, Tào Úc Nhiễm khinh thường mẹ của Phí Hạc Thanh bị bệnh, lấy cớ phải đi học cao học xa nhà để chia tay.
Thực tế, ta không đi học, mà bắt đầu một người đàn ông đã có vợ, chia tay rồi lại tái hợp, chưa bao giờ dứt khoát.
Sau này, có lẽ ta đã thấu mọi chuyện, chỉ muốn lợi dụng đối phương kiếm thêm tiền. Cô ta đòi biệt thự, xe sang, và một quán cà phê, biến thành một bà chủ quán cà phê quyến rũ.
Người cũ có đến cũng , không đến cũng chẳng sao.
Suốt hơn hai mươi năm, mọi chuyện yên bình.
Nhưng gần đây, người cũ của ta có thêm một "tiểu tam" mới, chính thất sau khi điều tra đã phát hiện ra ta – kẻ đã "tiểu tam" suốt hai mươi năm. Tức giận, chính thất đã đập quán cà phê của ta...
Trong cơn hoảng loạn, ta vội vàng tìm người kết hôn để chứng minh rằng mình không còn liên quan đến nhân cũ nữa.
Nhưng chính thất đã sớm phát điên, phải đội chiếc mũ xanh suốt hơn hai mươi năm, ai mà không hận. Cô ta hận không thể xé xác Tào Úc Nhiễm ra.
Vì , khi biết Tào Úc Nhiễm sắp kết hôn, ta lập tức dẫn người đến đám.
Còn Phí Nhiên, đơn giản chỉ là để trút giận.
Con bé cầm micro trên sân khấu, lên án Tào Úc Nhiễm đã dụ dỗ Phí Hạc Thanh suốt hơn hai mươi năm.
"Trước đây tôi ngu ngốc, để bà ức h.i.ế.p mẹ tôi, giờ tôi cho bà biết, còn tôi ở đây ngày nào, bà đừng hòng bước vào nhà tôi."
Tôi Phí Nhiên, con bé mỉm với tôi, nước mắt vẫn không kìm mà rơi xuống. Sau đó, con bé úp mặt xuống bàn, nức nở khóc.
Bạn thấy sao?