Phí Hạc Thanh trông rất tiều tụy, quầng mắt thâm đen, nếp nhăn càng sâu hơn, đứng bất lực giữa phòng, ánh mắt hoảng loạn Phí Mật và Phí Nhiên đang giận dữ.
Một người cầm cây cán lăn bột, người kia cầm cây lau nhà, cả hai trừng mắt nhau, trông như muốn xé xác đối phương.
Bọn chúng đã đánh nhau.
Cảnh em thân thiết trước đây giờ chẳng còn thấy nữa.
10
Phí Nhiên thấy tôi, khóc thút thít gọi "Mẹ", nước mắt ấm ức lập tức rơi xuống.
Phí Mật cúi đầu, cây chổi trong tay như cầm phải vật bỏng.
Tôi lặng lẽ bọn chúng một cái, không muốn với ai, chỉ lạnh lùng hỏi Phí Hạc Thanh: "Tôi đã đợi hơn một tiếng rồi, có ý gì?"
Phí Hạc Thanh : "Chúng nó đánh nhau, không lo nổi…"
Tôi lạnh lùng đáp: "Vô dụng!"
"Mai Ước!" Phí Hạc Thanh xấu hổ pha lẫn giận dữ. Giờ đây, ta hẳn đã cảm nhận rằng tôi hoàn toàn không coi ta ra gì nữa.
Tôi trừng mắt ta, bước lên phía trước, giật cây cán lăn bột khỏi tay Phí Nhiên, rồi dùng chân đạp gãy cây chổi trong tay Phí Mật. Tôi lạnh lùng chất vấn bọn chúng.
"Còn muốn đánh nữa không?"
Phí Nhiên mắt đỏ hoe, : "Là ấy, lười như heo, cái gì cũng bắt con . Con nấu ăn, nhờ ấy quét nhà, ấy còn không biết tìm cây lau nhà ở đâu, tìm thấy rồi thì đập lung tung, cố khó con."
Phí Mật gầm lên: "Đúng là bộ tịch! Trước đây có mẹ thì hết, giờ chỉ có chút việc thôi mà cứ chỉ đạo này nọ, không muốn thì cút đi mà ở!"
Tôi "bốp" một cái, tát cho nó một bạt tai.
Đúng là đồ hạ tiện.
Nó ngầm cho rằng căn nhà này là của nó, nên mới dám ngang nhiên đuổi em đi.
Tôi lạnh lùng : "Nhà này có một nửa là của tôi, nửa đó dù tôi c.h.ế.t cũng không cho cậu."
Mặt Phí Mật đỏ bừng, hậm hực : "Con không cần của mẹ, dì Tào có nhà thừa mứa, dì có biệt thự, có quán cà phê, dì hơn mẹ cả ngàn lần. Chờ bố ly hôn xong, con sẽ để dì Tào dọn vào đây, mẹ đừng hòng quay lại."
Phí Hạc Thanh giận dữ quát: "Phí Mật, im miệng!"
Phí Nhiên tức giận : "Phí Mật, có nhân tính không ."
Phí Mật không thèm đáp, đập cửa bỏ đi.
Phí Hạc Thanh thở dài: "Em đừng để bụng, Phí Mật có chút kiêu ngạo, bản chất nó không xấu…"
Tôi cắt ngang: "Giờ thì ly hôn rồi, không còn ai ngăn cản nữa chứ."
Cổ họng Phí Hạc Thanh giật giật, như thể có ngàn vạn lời muốn , lại bị mắc kẹt trong cổ, chẳng câu nào.
Một hồi lâu, cuối cùng ta chỉ thốt ra một từ "Được."
Tôi nhanh chóng xuống lầu, chờ ta đến, lập tức lên đường, thẳng tiến đến Cục Dân chính thủ tục.
Nhận xong giấy chứng nhận, Phí Hạc Thanh ngơ ngác tờ giấy trong tay, như thể giờ đây mới dám tin rằng chúng tôi đã thực sự ly hôn.
"Mai Ước…" Anh ta lắp bắp.
"Tự bảo trọng đi."
Những lời ta , tôi không muốn nghe thêm một chữ nào nữa.
Trước kia, chúng tôi từng hứa với nhau rằng không để giận qua đêm, mọi chuyện phải giải quyết trước khi đi ngủ, không ôm giận mà ngủ.
Nhưng sau này, chúng tôi dần quên mất lời hứa đó.
Về sau, chúng tôi chẳng còn cãi nhau nữa.
Vì không tiếp nên không có va chạm, không va chạm thì tự nhiên sẽ không có xung đột, không xung đột thì không cãi vã, không lời va chạm, cũng không còn sự giao hòa của tâm hồn.
Tôi đóng vai người vợ hiền, ta người cha tốt.
Chỉ là, giữa chúng tôi không còn chút cảm nào nữa.
Sau khi ly hôn, tôi không còn liên lạc với Phí Hạc Thanh, Phí Mật như biến mất khỏi thế gian, chỉ có Phí Nhiên gọi điện cho tôi.
Con bé gọi một tiếng "Mẹ" rồi không thể thêm lời nào nữa.
Tôi cũng không vội, để điện thoại sang một bên, bật loa ngoài, rồi bắt đầu dọn dẹp bàn việc. Cuối cùng tôi cũng có một cái bàn riêng cho mình, không còn phải tránh Phí Hạc Thanh khi viết nữa.
Ban đầu là vì sợ ta chế giễu, sau đó thì đơn giản là không muốn có bất kỳ liên hệ nào với ta.
Một lúc lâu sau, tiếng nức nở nghẹn ngào của Phí Nhiên vọng ra từ loa điện thoại.
"Mẹ ơi, con xin lỗi. Cuối cùng con cũng hiểu mẹ rồi... Con xin lỗi."
Rồi con bé cúp máy.
Tay tôi khựng lại giữa chừng, ngồi xuống ghế sofa, thầm nghĩ: "Con bé ngốc, đường sau này con phải tự mà đi cho tốt nhé.
Mẹ không giúp con nữa đâu."
11
Người hàng xóm có lẽ vì thương cảm mà kể cho tôi nghe về chuyện của Phí Nhiên.
Con bé đã chuyển ra khỏi ngôi nhà đó.
Không còn tôi đứng ra chỗ dựa, nó phát hiện ra mình đã trở thành người thấp kém nhất trong nhà.
Cả gia đình dựa vào nó để giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa.
Việc nó phải chăm sóc Phí Hạc Thanh thì không bàn đến, mâu thuẫn giữa nó và Phí Mật ngày càng tăng.
Cuối cùng nó cũng nhận ra, hóa ra bố nó rất lười biếng, mỗi ngày chỉ chăm chút vẻ ngoài đẹp đẽ, phong độ của mình, còn những việc khác thì không biết gì cả.
Bạn thấy sao?