Nó ngưỡng mộ Tào Úc Nhiễm, một bà chủ quán xinh đẹp, thành đạt, giỏi giao tiếp và mọi người kính trọng.
Không giống như tôi – mẹ nó, chỉ là một người lao công trong thư viện, đi đâu cũng phải chuyển, mặc bộ đồng phục xám xịt, lau từng kệ sách, khiêng từng chồng sách, gặp ai cũng nở nụ , quen thuộc với việc phục vụ người khác, và chỉ giao tiếp với những người bình thường, chứ không phải với tầng lớp cao hơn.
Khi tôi thấy cuốn nhật ký này, trái tim tôi đau nhói.
Tôi nghĩ, không hổ là con trai của Phí Hạc Thanh, văn chương cũng khá đấy, nếu tôi không phải là nhân vật phản diện trong cuốn nhật ký của nó, có lẽ tôi đã khen nó rồi.
Tôi lạnh lùng : "Tránh ra!"
Phí Mật đỏ mắt, nghiến răng rồi nhường lối.
Phí Nhiên ngăn tôi lại, mắt chớp chớp rồi nước mắt rơi xuống.
"Mẹ, mẹ thật sự phải đi sao? Bố... ông ấy thật sự chỉ uống cà phê thôi, không gì cả."
Tôi thẳng vào nó, lạnh nhạt : "Con có biết lúc con chào đời, khi điền tên con, bố con đã viết không phải là 'Nhiên' mà là 'Nhiễm' – chữ 'Nhiễm' trong ‘Tào Úc Nhiễm’ không."
Sắc mặt Phí Nhiên lập tức tái nhợt, tràn ngập sự không tin nổi.
Tôi tiếp tục : "Là mẹ phát hiện ra, tưởng rằng bố con viết nhầm, nên đã sửa lại. Giờ nghĩ lại, đó không phải là nhầm lẫn. Sau này, khi con kết hôn, con có chấp nhận để con mình mang tên của người cũ của chồng con không? Dù chỉ là một chữ thôi, con có đồng ý không?"
Lúc đó, tôi thật sự nghĩ ta nhầm, vì con người mà, ai cũng có thể mắc sai lầm.
Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy mình khi còn trẻ quá mềm lòng, quá nhân hậu, không bao giờ muốn suy nghĩ ác ý về người khác.
Nếu có thể quay lại quá khứ, tôi thà trở thành kẻ ác trước, rồi mới người tốt.
Tay Phí Nhiên buông thõng xuống, nó yếu ớt lùi lại một bước.
Tôi kéo vali đi ra ngoài.
Phí Mật giận dữ hét lên, đ.ấ.m mạnh vào tường.
Phí Nhiên thì òa khóc.
Thang máy đến, tôi bước vào, âm thanh của bọn họ bị cách ly bên ngoài.
Tôi miên man suy nghĩ, có lẽ trên đời này không có cuộc hôn nhân nào hoàn hảo, có lẽ đúng là ứng nghiệm câu : "Dù lấy ai cũng sẽ hối hận." Nếu đã , tôi chỉ có thể cố gắng bước đi trên con đường mình cần đi.
Không trách trời, không trách người, cũng không trách mình, vì ấy đã rất cố gắng để tồn tại đến giờ phút này rồi.
07
Ngày hôm sau, thủ tục ly hôn diễn ra khá suôn sẻ.
Phí Hạc Thanh là người sĩ diện, ta có thể lớn tiếng với tôi ở nhà, ở bên ngoài thì luôn giữ thái độ lịch thiệp.
Sau khi xong thủ tục, bước ra ngoài, ta ánh nắng chói chang một lúc rồi cúi đầu, dường như có ánh lệ lóe lên nơi khóe mắt.
Anh ta nhẹ nhàng : "Nếu có gì cần giúp đỡ, nhất định phải với tôi. Dù sao chúng ta cũng sống với nhau nhiều năm như , lòng tin ít nhiều vẫn phải có. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tôi gật đầu, không gì, quay lưng bỏ đi.
Nếu ta thật sự muốn giúp đỡ, sao có thể không thấy cảnh khốn khổ của tôi trong suốt hơn hai mươi năm qua trong cuộc hôn nhân này.
Sự nghiệp của đàn là toàn tâm toàn ý sự nghiệp.
Sự nghiệp của phụ nữ là con cái + việc nhà + ưu tiên cho chồng + sự nghiệp của chính mình.
Xã hội không đòi hỏi đàn ông phải chu toàn mọi thứ, phụ nữ chỉ cần thiếu sót một điều là sẽ bị chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
Nếu ta thật sự thấy những điều này, ta sẽ nhận ra rằng, không cần đến Tào Úc Nhiễm, tôi đã vô số lần trong lòng diễn tập cảnh bỏ rơi ta.
Vô số lần tôi suy sụp vào giấc ngủ, rồi lại tự chữa lành khi tỉnh dậy, trải qua những ngày bận rộn, rồi lại bước vào đêm không ngủ, cứ thế lặp lại suốt hai mươi năm.
Tào Úc Nhiễm chỉ là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà mà thôi.
Trong tháng chờ ly hôn, tôi cắm đầu vào bàn việc, tiếp tục viết những gì chưa hoàn thành.
Không còn phải bận rộn với việc nhà cho cả gia đình, thời gian dành cho bản thân bỗng dưng trở nên nhiều hơn.
Gần hết tháng, tôi nhận cuộc gọi từ Liên đoàn Văn học, họ có một chuyến đi thực tế, hỏi tôi có muốn tham gia không.
Tôi suy nghĩ một chút, thấy rằng ở nhà cũng đã đủ lâu rồi, nên quyết định đi một chuyến, đúng lúc cũng gặp vài khó khăn trong việc viết lách, có lẽ thay đổi môi trường sẽ mang lại cảm hứng mới.
Tôi đi, và gặp Phí Hạc Thanh cùng Tào Úc Nhiễm.
Tôi thấy họ sững lại.
Họ thấy tôi cũng có chút không tự nhiên.
Khi không có ai, Phí Hạc Thanh lén lút chặn tôi lại.
"Sao lại ở đây? Cô đến hậu cần à?"
Tôi không lời nào, có lẽ trong mắt ta, tôi sinh ra là để những công việc phục vụ người khác.
Mặc dù nghề nghiệp không có cao thấp, lòng người thì có.
Bạn thấy sao?