Mai Ước Buông Bỏ [...] – Chương 12

Về phần Phí Mật, có vẻ nó đã trưởng thành. Thỉnh thoảng nó đến thăm tôi, mang theo quà, chỉ để trước cửa rồi vội vã bỏ đi.

 

Có lẽ nó vẫn chưa biết phải gặp tôi như thế nào.

 

Tôi cũng chưa biết phải chấp nhận nó ra sao.

 

Chúng tôi cứ sống như , không khó mình, cũng không khó nhau, khá ổn.

 

Phí Lam đã có người .

 

Con bé chia sẻ với tôi về người đàn ông đó, những băn khoăn về sự nghiệp và , về việc có nên tiến tới hôn nhân và sinh con hay không.

 

Tôi nghĩ một lúc, rồi trả lời nó:

 

"Hôm đó ở đồn cảnh sát, khi thấy chính thất của người kia, thực sự mẹ rất ngưỡng mộ bà ấy. Bà ấy gặp chuyện chồng ngoại mà có đủ dũng khí và khả năng để lật bàn, nát mọi thứ. Còn mẹ thì không có, mẹ chỉ có thể con rùa rụt cổ trong hôn nhân, sống khổ sở, chịu nhục, bị người khác nhạo, thậm chí đôi khi tự chế giễu bản thân vì đã để cuộc đời mình trở nên thảm như . Nhưng những người không có tài sản thì không có quyền kiêu ngạo, miễn là hôm nay chưa c.h.ế.t thì phải tìm cách sống, phải cố gắng lấp đầy cái bụng để tiếp tục, bị cuộc sống cuốn đi mà chỉ có thể tự an ủi rằng tương lai có lẽ sẽ tốt hơn.

 

Nhưng mẹ không muốn con sống một cuộc đời như thế. Mẹ muốn con, khi gặp phải chuyện bất bình, có đủ khả năng bình tĩnh giải quyết vấn đề và có đủ thực lực để quyết định lật bàn hay không, chứ không bị cuộc đời xô đẩy mà phải miễn cưỡng tiến về phía trước."

 

Lâu sau, Phí Lam mới trả lời tôi.

 

"Cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ dù đã bị con tổn thương, vẫn sẵn sàng con một lần nữa."

 

Cuốn sách mới của tôi đã xuất bản và lên kệ.

 

Không ngờ ngay khi ra mắt, nó bán rất chạy. Nhờ các video ngắn trên mạng, nhiều blogger đã phân tích nội dung cuốn sách của tôi. Tôi cảm thấy họ còn tốt hơn tôi, họ giải thích từ những góc mà tôi chưa từng nghĩ tới, và thật bất ngờ, nó rất thích.

 

Nhà xuất bản dự định tổ chức một buổi ký tặng sách cho tôi.

 

Vào ngày diễn ra buổi ký tặng, tôi nhận một tin nhắn từ số lạ.

 

"Tôi đã đọc sách của em, viết rất hay. Hơn hai mươi năm vợ chồng, tôi chưa bao giờ hiểu em. Chính sự kiêu ngạo và vô tâm của tôi đã tạo ra kết cục này. Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng mình sẽ không lặp lại sai lầm này…"

 

Tin nhắn rất dài, tôi đang bận, chẳng có tâm trạng đọc tiếp.

 

Tôi nhấn xóa và chặn số.

 

Tôi cầm cuốn sách trong tay, lắng nghe trẻ xinh đẹp kia với giọng phấn khởi về sự thích dành cho tôi.

 

Trong lòng tôi cảm thấy vui, cảm ơn ấy vì cảm ấy, khiến tôi cảm thấy như thể trái tim mình sưởi ấm.

 

Tôi nhẹ nhàng viết xuống: "Thời gian biết vị, năm tháng tỏa hương, chúc luôn bình an — Trí Phụng."

 

Chúc trẻ ấy, một đời bình an.

 

(HOÀN)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...