Thời gian chờ đợi kéo dài, tôi mở điện thoại ra xem, nhận một tin tức địa phương.
Tôi nhấp vào và thấy rằng cảnh hỗn loạn trong đám cưới của Phí Hạc Thanh và Tào Úc Nhiễm đã lên trang đầu báo địa phương.
Tiêu đề rất giật gân, có rất nhiều bình luận.
Có người lên án, có người xem như trò , và có người tổng kết lại những bài học cuộc đời.
Tóm lại, Phí Hạc Thanh đã tìm kiếm danh tiếng cả đời, và cuối cùng lại biết đến theo cách này.
Thật là trớ trêu.
13
Phí Hạc Thanh cứu sống, ta nằm trên giường bệnh, trông già đi cả chục tuổi vì suy sụp.
Bác sĩ rằng ta vốn đã có vấn đề về tim, cộng thêm việc uống cà phê lâu dài đã khiến bệnh trầm trọng hơn. Sau này, ta phải bỏ cà phê, tập thể dục nhiều hơn và giữ tinh thần lạc quan...
Tôi ngắt lời bác sĩ: "Tôi không phải người nhà. Để tôi gọi người nhà đến."
Tôi ra ngoài gọi Phí Mật, nó tôi đầy bối rối.
Tôi lạnh lùng : "Cậu thương bố cậu đến , không lẽ chỉ muốn nhà của ông ấy mà không cần ông ấy sao?"
Phí Mật nghiến răng đi vào, nghiêm túc lắng nghe lời bác sĩ, thỉnh thoảng gật đầu.
Tôi một lúc, rồi quay người rời đi.
Phí Nhiên gọi tôi lại.
Tôi quay lại con bé, tôi vẫn cảm thấy đau lòng vì nó.
Con của tôi, cuối cùng tôi cũng không thể bỏ rơi nó.
Vì từ khi sinh ra nó, tôi đã tự nhủ phải nuôi nấng nó thật tốt, như cách tôi mong muốn mình nuôi dưỡng khi còn nhỏ.
Nó lớn lên như thế này, tôi cũng có lỗi. Cuối cùng, tôi vẫn sống trong thế tục, không thể cho nó một mái ấm che chở khỏi giông bão, cũng không đủ sức để bảo vệ nó khỏi sự xâm của thế gian.
Vì , tôi không trách nó, cũng như không trách bản thân mình trong quá khứ.
Ông trời đã nhiều lần nhắc nhở chúng ta qua những chi tiết nhỏ về tương lai của mình sẽ ra sao, tiếc rằng khi còn trẻ, chúng ta không có đôi mắt tinh tường hay tâm hồn nhạy bén để thấy điều đó, chỉ có thể chủ hoặc bị trượt dài vào kết cục đã định sẵn.
Vì , tôi không trách bản thân trong quá khứ, tôi chỉ muốn đi con đường hiện tại cho thật tốt.
Tôi phải quên đi những xấu hổ trong quá khứ mới có thể đón nhận tương lai tốt đẹp hơn.
Con tôi cũng cần có cơ hội phạm sai lầm, chỉ như mới có thể thực sự trưởng thành.
Phí Nhiên nhẹ nhàng : "Mẹ ơi, con đã đổi tên rồi. Bây giờ con tên là Phí Lam, 'lam' trong sơn lam (gió núi)."
"Sơn thổ lam thủy phóng quang, tân di hoa bạch liễu sao hoàng." (Núi phun mây lam, nước tỏa sáng, hoa tân di trắng, cành liễu vàng).
Tự nhiên trong đầu tôi hiện lên câu thơ này.
Tôi mỉm : "Tên rất hay, xin lỗi vì trước đây mẹ chỉ nghĩ rằng chữ 'Nhiên' nghe hay, mà không nhận ra nó mang theo ác ý."
Phí Nhiên vội lắc đầu: "Mẹ, con không trách mẹ. Sau này con có thể thường xuyên đến thăm mẹ không?"
Tôi mỉm thoải mái: "Tất nhiên rồi, mối quan hệ mẹ con không thể cắt đứt, mẹ mãi mãi là mẹ của con."
"Mẹ ơi!" Phí Nhiên lao vào vòng tay tôi. Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, an ủi đứa con ngốc nghếch của mình.
Mối quan hệ của chúng tôi không thể quay trở lại như trước, chúng tôi có thể tìm cách tạo ra một mối quan hệ mới, một kiểu quan hệ mẹ con khác: độc lập, tôn trọng lẫn nhau, nhớ nhung nhau và cũng xa cách nhau.
Tôi vẫn đang thử nghiệm, không chắc sẽ thành công, tôi muốn thử.
Khi xuống lầu, tôi nhận tin nhắn WeChat từ Phí Mật: "Mẹ, con xin lỗi."
Tôi đọc xong mà không trả lời.
Tôi không chắc liệu nó có đang gặp khó khăn và muốn dụ tôi trở lại người chăm sóc cho Phí Hạc Thanh hay không, nên tôi không đáp lại, không trả lời, cứ để xem thế nào đã.
Nếu nó có thể cứu vãn, nó vẫn là con trai tôi.
Nếu không cứu vãn , thì thôi .
Xem nó sẽ thế nào.
14
Vào mùa thu, Phí Hạc Thanh cuối cùng cũng xuất viện.
Sức khỏe ta yếu ớt, phải một người giúp việc để lo liệu cuộc sống hàng ngày.
Người giúp việc tất nhiên không thể mọi thứ như ý, ta đã học cách chịu đựng.
Anh ta thủ tục về hưu sớm, không muốn ra ngoài, vì kể từ khi nổi tiếng vì cưới 'tiểu tam', cư dân mạng gọi là 'người hùng', mỗi khi ra đường ta luôn cảm thấy ánh mắt khác lạ từ mọi người.
Anh ta nhốt mình trong nhà, bắt đầu gửi cho tôi những lời chiêm nghiệm về cuộc đời.
Lúc đó tôi mới phát hiện ra mình quên chưa chặn ta.
Thật là một sơ sót.
Sau khi chặn số, thế giới của tôi lại trở nên yên bình.
Tào Úc Nhiễm thì dính vào kiện tụng, đã rời khỏi thành phố này.
Cuối cùng ta không đấu lại nổi chính thất, thua thảm , không thể tiếp tục sống trong thành phố quen thuộc này nữa, phải rời bỏ quê hương khi tuổi đã cao.
Bạn thấy sao?