Mai Ước Buông Bỏ [...] – Chương 10

Tôi thở dài.

 

Cái giá của sự trưởng thành thật quá đắt.

 

Có lẽ không ai trưởng thành mà không phải trải qua đau đớn.

 

Tôi ngưỡng mộ những người có thể lớn lên mà không gặp phong ba bão táp, tôi nghĩ đó chỉ là một kỳ tích.

 

Bởi vì những ai sống ngây thơ, trong sáng và tuyệt vời như tiên trong thế giới này, nhất định có vô số người che chắn cho họ, đứng trên mũi chân để bảo vệ họ khỏi giông bão.

 

Nhưng gia đình chúng tôi thì không thể.

 

Sự trưởng thành của chúng tôi chắc chắn phải đi kèm với vết thương và sự tự chữa lành.

 

Tôi đã , Phí Nhiên cũng thế.

 

Khi tôi thủ tục, một người đàn ông nặng nề cũng vội vã đến. Anh ta có vẻ ngoài rất sang trọng, vừa đã biết là người giàu có.

 

Anh ta liếc Tào Úc Nhiễm rồi quay sang dỗ dành, xin lỗi vợ mình.

 

"Cô ta sắp kết hôn rồi, đã không còn liên quan gì đến ta nữa. Em xem, em đến đây gì? Em muốn gì thì cho, muốn kiện ra tòa cũng , sao phải tự khổ mình mà đến tận đồn cảnh sát chứ."

 

Chính thất tát một cái vào mặt ta.

 

"Anh nghĩ tôi là gì hả? Đến cả 'tiểu tam', 'tiểu tứ' mà cũng lôi ra. Tôi sẽ ly hôn với , giờ phải ra đi tay trắng. Tôi không tha cho ta, cũng không tha cho đâu."

 

Người đàn ông tiếp tục cầu xin, nịnh nọt, không ngừng lời ngon ngọt.

 

Cảnh tượng đó khiến Phí Hạc Thanh và Phí Mật bị sốc.

 

Người sốc nhất chính là Tào Úc Nhiễm.

 

Cô ta trừng mắt người đàn ông, không tin nổi và giận dữ mắng.

 

"Anh chuyện như mà nghe sao? Tôi đã ở bên suốt hơn hai mươi năm!"

 

Người đàn ông chẳng thèm để ý đến ta, mà quay vào thủ tục.

 

Khi ta ký giấy ngay cạnh tôi, tay run rẩy không ngừng.

 

Với tâm thế đang tích lũy tài liệu, tôi hỏi câu mà mình thắc mắc.

 

"Tào Úc Nhiễm đã ở bên hơn hai mươi năm, không thấy thương xót cho ta sao? Cô ta ở bên không danh không phận, còn đòi lại tài sản?"

 

Người đàn ông ngạc nhiên.

 

"Cô là ta à?"

 

"Tôi chỉ là người quen thôi." Tôi suy nghĩ rồi trả lời.

 

Người đàn ông khẩy: "Làm gì có tốt nào mà đi 'tiểu tam'? Tôi cho ta tiền, ta cho tôi nụ . Không bị vợ phát hiện là may mắn của ta, bị phát hiện rồi thì tôi cũng chẳng còn cách nào. Pháp luật quy định rõ ràng rồi, tiền cho 'tiểu tam' là tài sản chung của vợ chồng."

 

Tôi c.h.ế.t lặng: "Vậy ta là gì?"

 

"Chỉ là xui xẻo thôi." Người đàn ông lắc đầu, ký giấy rồi vội vã rời đi.

 

Trước khi chính thất rời khỏi đồn cảnh sát, ta Tào Úc Nhiễm, lúc này đang ngơ ngác, rồi lạnh.

 

"Thực ra, tôi cũng không biết hôm nay kết hôn. Nhưng vì 'tiểu tứ' của chồng tôi hôm nay có chuyến bay, sợ tôi đến sân bay đón đường nên chủ cho tôi biết thông tin của . Tôi nhàn rỗi chẳng có gì nên ghé qua thôi. Được chồng tôi nuôi suốt hơn hai mươi năm, 'tiểu tam' như quả thật là kiên trì. Nhưng nghĩ lại mà xem, đã 'tiểu tam' suốt hai mươi năm mà vẫn chưa thuyết phục ta ly hôn với tôi. Đạt đến mức đó, thất bại thảm rồi."

 

Cô ta mỉm đắc thắng rồi rời đi, người đàn ông đi theo ta như một con chó.

 

Tào Úc Nhiễm trân trối vào bóng lưng của họ, trông đầy thất thần, khi ánh mắt ta chạm phải tôi, ta trút hết cơn giận lên tôi.

 

"Cô đủ chưa? Mai Ước, đến đây để xem trò của tôi à? Miệng thì không quan tâm đến Phí Hạc Thanh, thực ra thèm muốn đưa ta về quỳ gối phục vụ. Cô còn sai con đến hỏng đám cưới của tôi. Cô thật hạ tiện."

 

"Bà gì cơ? Chính bà mới là kẻ hạ tiện, đừng nghĩ ai cũng giống như bà." Phí Nhiên giận dữ lao lên định đánh ta.

 

Tôi vội kéo con bé lại.

 

Trước mắt tôi thoáng hoa lên, rồi thấy Phí Mật nhấc ghế lên và ném mạnh vào người Tào Úc Nhiễm.

 

"Bà chỉ là một con tiểu tam, lấy tư cách gì mà về mẹ tôi! Trước mặt ba tôi thì giả vờ là người phụ nữ mạnh mẽ, sau lưng lại bẩn thỉu như ."

 

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn ngay lập tức.

 

Tiếng cảnh sát quát tháo, tiếng Tào Úc Nhiễm hét, tiếng chửi rủa giận dữ của Phí Mật, và tiếng hét ngăn cản của Phí Hạc Thanh.

 

Vô số âm thanh, vô số hình ảnh ập vào đầu tôi.

 

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Phí Hạc Thanh và thân hình ta ngã quỵ xuống sàn.

 

"Gọi cấp cứu nhanh, ta bị bệnh tim!"

 

Phí Hạc Thanh đưa vào ICU để cấp cứu.

 

Tôi, Phí Mật và Phí Nhiên đứng chờ bên ngoài.

 

Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu không ngừng nhấp nháy.

 

Phí Mật cúi gằm mặt, không dám tôi.

 

Phí Nhiên ngồi bên cạnh tôi, cũng cúi đầu, không gì.

 

Rõ ràng chúng tôi là một gia đình, giờ đây như ba phe khác nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...