(Văn án)
Ngày tôi tròn năm mươi tuổi, tôi tự mua cho mình một ly cà phê.
Phí Hạc Thanh khẩy một tiếng, "Tuổi này rồi mà còn học đòi người ta."
Lúc đó tôi mới nhớ ra, mối đầu của Phí Hạc Thanh, Tào Úc Nhiễm, là người thích uống cà phê nhất.
Tôi uống cà phê, hóa ra lại thành Đông Thi bắt chước Tây Thi*.
(*) "Đông Thi bắt chước Tây Thi" ám chỉ việc bắt chước mù quáng, dẫn đến kết quả ngược lại, không phù hợp.
Tôi sững sờ một lúc.
"Tôi đã quên người đó rồi, thế mà vẫn còn nhớ đấy."
Mặt Phí Hạc Thanh tối sầm lại, đập cửa rồi bỏ đi.
"Rốt cuộc mẹ lại gì thế? Kỳ lạ thật." Con trai gọi điện đến.
"Mẹ, mẹ có thể đừng đến quán dì Tào loạn không, mẹ như thật sự rất mất mặt."
Con cũng gọi đến, giọng có phần do dự.
"Mẹ, bố và dì Tào thật sự không có gì đâu, chỉ là khi bố buồn, ông ấy đến đó ngồi một chút thôi."
Lúc đó tôi mới biết, suốt hơn hai mươi năm qua, chồng tôi và mối đầu của ta chưa bao giờ cắt đứt.
01
Vào lúc chạng vạng, căn phòng u ám, tôi dựa vào ánh hoàng hôn mà sắp xếp lại những đồ vật cũ.
Trong một cuốn sổ lưu niệm, có một chồng biên lai cà phê.
Những tờ biên lai kéo dài suốt hơn hai mươi năm, giá từ vài đồng hồi xưa đến mấy chục đồng bây giờ.
Tôi cố nhớ lại, hai mươi năm trước mình đang gì.
Lúc đó, Đại Bảo năm tuổi, Tiểu Bảo hai tuổi, tôi sống trong cảnh bỉm sữa, không thể đi , vùi đầu vào việc nhà.
Đại Bảo học mẫu giáo, rất dễ bị bệnh, Tiểu Bảo đang ở độ tuổi tò mò với mọi thứ, tôi bận đến mức không có thời gian để thở, chỉ mong Phí Hạc Thanh về nhà sớm để giúp đỡ tôi.
Khi đó, Phí Hạc Thanh việc ở tạp chí.
Anh ta chìm đắm trong mùi hương sách vở và mực in, khi về nhà thì mệt mỏi dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi luôn nghĩ ta thêm giờ, bây giờ mới nhận ra, ta đã quen đi đến quán của Tào Úc Nhiễm để uống một ly cà phê, giải tỏa tâm trạng, rồi mới trở về uống trà dưỡng sinh nhạt nhẽo mà tôi pha.
Hương trà thanh đạm, hương cà phê đậm đà.
Cuộc sống thực tế là những dòng chảy nhỏ, đơn điệu và nhàm chán, nơi trú ẩn của tâm hồn lại mang theo một làn hương cà phê, biến hóa muôn màu, mơ hồ như giấc mộng.
Tôi gấp cuốn sổ lưu niệm lại, chợt cảm thấy mệt mỏi.
Cũng tốt thôi, để đánh gục con lạc đà cần thêm cọng rơm cuối cùng, giờ đây, cọng rơm ấy cuối cùng đã đặt lên tôi.
02
Cửa vang lên tiếng .
Họ đã về.
Ba người đứng ngay ngắn trước cửa, vẻ mặt kỳ lạ.
Con dường như cảm thấy mình chưa điều gì khó nghe với tôi, nhanh chóng thay giày, bàn ăn không có gì, liền bước nhanh tới tủ lạnh, mở cửa tủ ra và với giọng điệu phóng đại:
"Mẹ, sao hôm nay mẹ mua nhiều đồ ngon ? Định bữa tiệc lớn à? Mẹ định nấu món ngon gì thế?"
Ban đầu tôi định như , giờ tôi không còn hứng thú nữa.
"Mẹ không muốn nấu nữa, các con ra ngoài ăn đi!"
Mặt Phí Hạc Thanh tối sầm lại.
Con trai - Phí Mật, bỗng nhiên nổi giận.
"Mẹ, mẹ có thôi đi không? Bố chỉ đi uống cà phê thôi mà? Sao mẹ nhỏ nhen thế, cả đời này bố không thể có một người khác giới sao? Cứ gặp phụ nữ là ngoại à? Sao mẹ suy nghĩ bẩn thỉu thế? Thật không hiểu nổi, bố bị giam trong căn nhà này cả đời, mẹ vẫn không hài lòng à, con không ăn nữa, mẹ muốn gì thì đi."
Nó đập cửa bỏ đi.
Thậm chí không thèm nghe lời gọi của Phí Hạc Thanh.
Tôi sững người.
Tôi đã sớm nhận ra con trai đồng cảm với cha mình.
Chỉ là tôi không hiểu, sự căm ghét đậm sâu của nó dành cho tôi từ đâu mà đến?
Phí Hạc Thanh có chút chột dạ và lúng túng, ta con - Phí Nhiên, và nhẹ nhàng : "Con cũng ra ngoài đi, để bố và mẹ chuyện."
Con ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Trong căn phòng khách dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn tôi và ta.
Sáng nay khi thức dậy, tâm trạng tôi vẫn còn rất tốt, dọn dẹp xong nhà cửa, đi mua sắm, lúc về đúng lúc quán cà phê khai trương, ly cà phê đầu tiên giảm nửa giá.
Tôi tiện tay mua một ly, định mang về nhà thưởng thức xem cà phê bây giờ khác với ngày xưa thế nào.
Rồi ta lại nhạo một câu: "Tuổi này rồi mà còn học đòi người ta."
Khoảnh khắc đó, lòng tôi cảm thấy buồn bã.
Sau khi kết hôn không lâu, Tào Úc Nhiễm đến nhà tôi với lý do chúc mừng, khoe khoang về nguồn gốc, loại cà phê, điển tích và cách pha chế.
Cô ta xong, tôi ói.
Tào Úc Nhiễm mặt tái xanh.
Phí Hạc Thanh thì mặt đầy vui sướng.
"Mai Ước, em có thai rồi."
Tiễn Tào Úc Nhiễm đi, ta ngồi xổm trước mặt tôi, không biết gì.
Tôi : "Anh bảo với em đó chỉ là học bình thường."
Phí Hạc Thanh nghiêm túc .
"Anh cũng không ngờ ấy lại như . Trong lòng , ấy thực sự chỉ là học bình thường. Mai Ước, đã thề với em, đã dọn dẹp sạch sẽ lòng mình mới đi xem mắt, sẽ không bao giờ lừa dối em. Con đã có rồi, sau này chúng ta sẽ sống tốt, không ai có thể chia rẽ gia đình ba người của chúng ta."
Bạn thấy sao?