Ta vô nhặt một con tiểu hắc xà, sau khi nó hồi phục vết thương, liền hóa thành một thiếu niên tuấn tú.
Để báo ơn, hắn giặt giũ, nấu cơm, dâng trà, hầu hạ ta tận ...
Chỉ là hắn nhiệt dâng trà đến nổi tự đổ vào người mình.
Hắn giả vờ rơi hai giọt lệ, rồi cởi bỏ ngoại sam, lộ ra bờ vai trắng ngần.
Dáng vẻ này quả thực mê hoặc lòng người, trong lòng ta đã có người thương.
Ngay lúc ta định ném hắn ra ngoài, bỗng trên trời hiện ra mấy hàng chữ: [Quả không hổ danh là thánh thể trà xanh trời sinh, ai có thể ngờ kẻ này lại là Nguyên Hạc sư tôn.]
Ta: ???
Vậy ra tiểu hắc xà này thực chất là vị tiên tôn phong quang phiêu dật, không nhiễm bụi trần, luôn né tránh ta như tránh rắn rết ư?
1
Ngày đầu ta nhặt Quân Nhật, hắn chỉ là một tiểu hắc xà nhỏ nhắn bằng ngón tay cái.
Chính xác hơn mà , ta không phải là người nhặt hắn.
Loài rắn vốn âm u, từ trước đến nay ta luôn tìm cách tránh chúng còn không kịp.
Hắn tự bò lên cổ tay ta, giả thành chiếc vòng tay.
Đến khi ta phát hiện, hắn đã theo ta về đến nhà.
Trời có đức hiếu sinh, tu tiên có luật nhân quả.
Ta không gi.ec rắn, rắn không xuất hiện trước mắt ta.
Vậy nên, ta túm đuôi hắn, xoay vài vòng rồi buông tay, hắn liền hóa thành một tiểu hắc xà bay giữa trời.
Đợi đến khi tiểu hắc xà bò trở lại, đã là buổi hoàng hôn ngày thứ ba.
Toàn thân hắn tiều tụy, nửa sống nửa chết, ngay cả cái lưỡi rắn cũng không đậy nổi.
Ta lại nhấc đuôi hắn, chuẩn bị dùng chiêu cũ.
Quân Nhật sợ hãi đến nỗi cong người thành hình xoắn ốc, cuộn chặt thân mình, cuối cùng tạo thành chữ "Long".
Sau một hồi giao tiếp giữa người và rắn, ta mới tin Quân Nhật là một con rồng gặp nạn.
Vậy là hắn ở lại bên ta.
Quân Nhật trưởng thành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lớn đến mức ta không thể chấp nhận nổi.
Có lẽ Quân Nhật đã nhận ra ý nghĩ của ta.
Ngày hôm sau, hắn hóa hình thành một thiếu niên tuấn tú.
Đôi mắt và dáng vẻ của hắn còn có chút giống với vị sư tôn cao cao tại thượng của ta.
Vì một ý nghĩ đen tối nào đó trong lòng, ta đã không đuổi tiểu hắc xà đi nữa.
Còn đặt cho hắn cái tên, theo họ của ta, chỉ có một chữ: "Nhặt."
2
Quân Nhật hóa hình đã mấy ngày, ta mới nhận ra hắn không thể , cũng chẳng thể nghe.
Thế điều đó không hề ngăn cản hắn trở thành một đầu bếp tài hoa tuyệt đỉnh.
Dưới sự chăm sóc tận của Quân Nhật, ta dần dần trở thành một kẻ vô dụng.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, cho đến một ngày ta vén chăn lên, phát hiện Quân Nhật đang nằm trên giường của ta.
Quân Nhật quả thực rất giống sư tôn, dù có giống bao nhiêu, cũng không phải là người.
Bình thường thôi đã đủ, còn những thứ khác thì miễn.
Ta nắm lấy cổ chân hắn, không chút do dự mà kéo ra ngoài rồi ném đi.
Có một sẽ có hai.
Không biết Quân Nhật học mánh khóe này từ đâu, bắt đầu cố ý mặc hờ hững, lén lút quyến rũ người khác.
Trong phòng còn thấp thoáng mùi hương say lòng người.
Ánh mắt ta trầm xuống, lần này Quân Nhật đã chạm đến giới hạn của ta.
Ngay lúc ta chuẩn bị trói hắn lại để ném đi, trên không trung lại hiện ra mấy hàng chữ lớn:
[Chính là sư tôn.]
[Tôi phát điên mất thôi, muốn liếm màn hình quá!]
[+999]
[Đám tiểu tử thối kia mấy người xem mà vui sướng quá nhỉ!]
[Ai có thể ngờ kẻ này lại là Nguyên Hạc sư tôn.]
Ta đứng đờ đẫn hồi lâu, trong đống chữ kỳ lạ kia, cuối cùng cũng thấy một câu có thể hiểu .
Ngẩng đầu Quân Nhật, lòng ta ngập tràn nghi hoặc, Quân Nhật là sư tôn của ta sao?
Quân Nhật đối diện ánh mắt của ta, như thể khích lệ điều gì đó.
Ánh mắt hắn lộ ra sự thẳng thắn và lộ liễu, thiếu chút nữa thì có thể ra những tia sáng mờ ảo.
[Trời ạ, ấy đang đợi cái gì, tiến lên thôi!]
[Không , để tôi thay ấy.]
[+10006]
Ta lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ hoang đường trong đầu.
Quân Nhật sao có thể là vị sư tôn phong quang phiêu dật, không nhiễm bụi trần của ta chứ?
Mười năm tu luyện ở Vọng Xuyên sơn, chỉ cần ta tiến lại gần sư tôn trong vòng mười bước, liền bị đẩy bật ra.
Sư tôn đối với ta như tránh rắn rết, sao có thể là Quân Nhật ?
Không chút do dự, ta vận dụng dây trói tiên trong tay.
Quân Nhật bị trói chặt.
[Trói rồi! Cảnh tượng này tôi có thể xem sao?]
[Hãy nhanh chóng phát huy tính cách mạnh mẽ đi, mau hãy đánh hắn đi! He he.]
[Thiếu một cái roi, để tôi roi nhé.]
[Tôi sẽ sợi dây này.]
[Xem kìa, sợi dây này trói sai cách rồi!]
[Phải trói thế này mới đúng.]
[JPD .]
Ban đầu ta không hiểu mấy chữ trên trời là ý gì, sau khi thấy hình ảnh kia, ta lập tức hiểu ra.
Hai tai không tự chủ mà nóng lên, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh sư tôn trong bộ dạng kia.
Bạn thấy sao?