Ma Nữ Trong Nhà [...] – Chương 6

10.

Nhưng khi đến gần nhà Lưu Chí Bằng, tôi từ xa phát hiện…

Trước cửa nhà ta đã kéo ra dây phong tỏa, không chỉ có xe cấp cứu mà còn có xe cảnh sát.

Khi tôi đang tự hỏi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và muốn tiến lại gần, Hoa đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt đầy lo lắng, : "Có chuyện lớn rồi, Lưu Chí Bằng... ta cắt cổ tay tu sat ở trong nhà, đã chet rồi."

Tôi sợ ngây người."Hả? Cái này..."

Khó trách lại có tĩnh lớn như .

Anh Hoa cũng có chút khẩn trương, "Anh mới đi tìm hiểu, nghe là có để lại di thư, tu sat, nghĩ, có khi nào... là do Lâm Tử Quyên hay không?"

Thành thật mà , tôi thực sự không biết.

Có lẽ Lâm Tử Quyên cũng có oán niệm với gã?

Dù sao cái chet của , ít nhiều cũng có liên quan đến người không đủ tư cách này.

Nhưng mà, tôi biết......…

Chỉ cần một ngày vẫn chưa tìm nửa khuôn mặt bị mất của Lâm Tử Quyên,vẫn không thể khiến ấy yên nghỉ, những chuyện kỳ lạ như này sẽ tiếp tục phát sinh, thậm chí còn có thể có càng nhiều người chet đi.

Tôi vội vàng : "Anh Hoa, tuy việc này có hơi quá đáng, ... chúng ta phải vào biệt thự của Lưu Chí Bằng, bởi vì khuôn mặt mất tích của Lâm Tử Quyên có lẽ đang ở trong gara riêng của ta!"

Anh Hoa đám người bận rộn trước biệt thự, chỉ có thể hạ giọng : “Chúng ta chỉ có thể đợi đến tối thôi.”

Tôi gật đầu.

11.

Đến khuya, cảnh sát cuối cùng đã rút dải phong tỏa và rời đi hoàn toàn.

Nhìn xe bọn họ rời đi, tôi và Hoa nhanh chóng leo vào sân.

Anh vừa cẩn thận cạy khóa cửa cuốn gara, vừa hỏi tôi lần nữa: "Em chắc chắn là ở trong gara sao?"

"Đúng , em thấy hình ảnh ấy từng thấy... Không, đúng hơn là hình ảnh nửa khuôn mặt kia của ấy đã thấy... Nửa khuôn mặt lúc đó bị dây thép trên cao cắt xuống, chắc là vừa vặn rơi vào trên nóc xe dưới lầu của Lưu Chí Bằng!"

Những hình ảnh tôi cảm nhận , chính là hình ảnh Lưu Chí Bằng lái xe về nhà, đi vào gara.

Tất cả đều Lâm Tử Quyên ghi lại trong linh hồn .

"Được rồi!"

Hai tay Hoa dùng sức nâng cửa cuốn lên.

Gara rất dài, đủ chỗ cho hai chiếc ô tô, bên trong tối om, Lưu Chí Bằng chỉ có một chiếc ô tô đậu ở khu vực sâu bên trong.

Tôi chạy nhanh vào.

Anh Hoa ở phía sau kéo cửa cuốn xuống, : "Đóng lại trước, tránh để bị người khác phát hiện.

Tôi gật đầu, bật đèn flash của điện thoại đèn pin, Hứa nhẹ nhàng vượt qua tôi, đi tới bên cạnh đầu xe, bước lên mui xe rồi leo lên.

Sau đó, tôi nghe thấy ấy chửi thầm: "Mẹ kiếp!"

Tôi biết chúng tôi đã tìm đúng nơi.

"Ném cái túi lên cho , tốt nhất em đừng ... Anh cũng không biết phải mô tả như thế nào với em nữa, nó, nó không chỉ không thối rữa, mà còn mở to hai mắt..."

Chỉ nghe ấy miêu tả thôi, tôi đã không muốn xem chút nào rồi.

Tôi ném chiếc túi vải đã chuẩn bị sẵn lên, một lúc sau, Hoa mang chiếc túi xuống.

Tôi vội vã quay đầu đi về phía cửa ga-ra, đồng thời : "Vậy chúng ta nhanh chóng trở về nhà tang lễ đi, có nó, chắc là em có thể chuyện trực tiếp với Lâm Tử Quyên, cũng có thể tìm lại xác của ấy, để ấy an nghỉ hoàn toàn… Ơ?"

Tôi dừng lại.

Bởi vì Hoa không những không đi theo mà còn lấy ra một cái chai nhỏ, đổ chất lỏng bên trong vào túi, rồi cầm bật lửa lên…

Khi chiếc túi rơi khỏi tay , nó đã bốc cháy.

Tôi không nhịn mà hạ giọng kêu lên: "Anh Hoa! Anh đang ?"

Trong ánh lửa, chỉ thấy Hoa thở ra một hơi, đầu cũng không ngẩng lên, thì thào : “Nếu hoàn toàn thiêu hủy, linh hồn... có lẽ sẽ không xuất hiện nữa phải không?"

Tôi đứng ngơ ngác.

Hoàn toàn, thiêu hủy?

Nhưng thi thể của Lâm Tử Quyên, không phải còn chưa tìm sao?

Không……

Từ "thiêu hủy" đột nhiên khiến tôi nhớ đến hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi khi đó: Lâm Tử Quyên cuộn tròn trong lò hỏa thiêu, cuối cùng tiêu tán thành vô số mảnh nhỏ...

Hơn nữa lúc này, Hoa ra mấy chữ “hoàn toàn thiêu hủy”.

Chẳng lẽ......

Thi thể của ấy không phải bị giấu đi, mà là đã sớm hỏa táng!

Muốn đem một người thiêu rụi hoàn toàn thành tro bụi, lò hỏa thiêu của chúng tôi cộng thêm nhân lực đi đập nát tro cốt đã đốt xong, là hoàn toàn có thể .

Như , những hình ảnh mà tôi thấy, cũng có thể giải thích .

Tôi thậm chí còn biết tại sao ấy lại dẫn tôi đến những lò hỏa thiêu bị bỏ hoang đó.

Bởi vì thi thể của ấy thực sự đang ở trong lò hỏa thiêu đó!

Nói cách khác, ngoại trừ thi thể cháy xém của Trương Quốc Phái, bên dưới, có thể chính là... mảnh vụn của ấy.

Điều này không phải là không thể.

Nếu như là Hoa cộng thêm Trương Quốc Phái, quả thật có thể không dấu vết gì đem Lâm Tử Quyên đi, sau đó lại thừa dịp ban đêm hoặc là lúc nào đó, đem ấy hỏa thiêu hoàn toàn, đập nát tro cốt, triệt để tiêu hủy.

Như , không chỉ là cảnh sát, thậm chí cả thần tiên cũng không thể tìm thấy xác của ấy, bởi vì tro cốt sau khi phấn hóa không có cách nào giám định.

Tại sao không ai nghĩ đến điều này?

Bởi vì Trương Quốc Phái.

Trương Quốc Phái bị thiêu thành xac cháy đen, vẫn bảo trì trạng thái có thể giám định, đây là một loại ám chỉ.

Điều này là để ngăn cản bất cứ ai nghĩ rằng cơ thể của Lâm Tử Quyên đã bị hủy hoàn toàn!

Bao gồm cả Bân lúc đầu, hai xac chet cháy đen lần lượt xuất hiện đều ám chỉ điều này.

Mà để điểm này, hung thủ thậm chí còn lột nửa khuôn mặt silicon của Lâm Tử Quyên xuống.

Bởi vì nếu có silicon trong đống tro cốt còn lại sau khi hỏa táng, như cảnh sát nhất định có thể đoán thi thể của Lâm Tử Quyên đã bị tiêu hủy hoàn toàn.

Cho nên, người duy nhất biết Lâm Tử Quyên đã "hỏa táng hoàn toàn" cũng chỉ có người hỏa táng ấy – Hoa.

Nói cách khác, rất có thể Lâm Tử Quyên hoàn toàn không cho bất kỳ ai, mọi thứ đều do Hoa đứng sau chủ mưu.

Anh Bân, cũng là nạn nhân.

Mà tên biến thái luyến thi kia, có lẽ không phải Bân, mà là Hoa!

Có lẽ Bân, trong lúc trực ban đã hỏng "chuyện tốt" của Hoa, cho nên mới bị diệt khẩu......

Ngay sau đó, nhiều chi tiết hơn hiện lên trong đầu tôi.

Ví dụ như ngay từ đầu ấy căn bản không muốn cùng tôi điều tra, cho đến khi tôi ra chuyện Lâm Tử Quyên ở lò hỏa thiêu, thái độ của ấy đã thay đổi hoàn toàn, trở thành sẵn lòng giúp tôi...

Đó là vì, tôi đã đúng.

Anh ấy tin vào khả năng 'giao tiếp với linh hồn' mà tôi là thật.

ấy mới cùng tôi tìm nửa khuôn mặt đó, mục đích của : chỉ là thiêu hủy nó...

Tôi thận trọng lùi lại một bước nhỏ.

Lúc này tôi mới nhận ra, Hoa thế mà lại đeo găng tay ở cả hai tay, không để lại dấu vân tay.

Trong ánh lửa, Hoa ngẩng đầu lên tôi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Để ngăn cản ấy đột nhiên nổi điên, tôi vẫn kiên trì ra một câu phụ họa: "Quên đi, cũng tốt, ít nhất như , có thể để cho ấy hoàn toàn rời đi.”

Anh Hoa mỉm , thậm chí không giả vờ nữa, “Chắc mày đoán ra rồi phải không?'

Nhưng tôi chỉ có thể tiếp tục giả ngu, “Anh đang ? À, Hoa, chúng ta, cũng nên đi rồi phải không?'

“Đi cái gì?' Dưới ánh lửa, Hoa nhặt chiếc xà beng từ trên mặt đất lên, "Điều khiến tao ngạc nhiên, không ngờ năng lực của mày là thật, không thể bỏ qua dễ dàng như …”

Tôi biết, ta đã sớm quyết định loại bỏ tôi. (đổi nhân xưng theo diễn biến tâm lý)

Anh ta còn cố kéo cánh cửa cuốn phía sau tôi xuống.

Bởi vì ta sợ khả năng của tôi.

Khả năng này, sẽ có một ngày, giúp tôi thấu sở thích biến thái của ta.

“Tôi hiểu rồi, xem ra tôi không thể trốn thoát …” Tôi vừa để trì hoãn thời gian, vừa nhanh chóng não tìm cách thoát khỏi, "Đêm đó Bân đã phát hiện ra hành vi của , vì đã giet chet ấy ngay tại tang lễ của Lâm Tử Quyên đúng không?"

Nụ của Hoa trong ánh lửa đặc biệt quỷ dị, ta : "Đương nhiên rồi, tao để tao trực ban là , thằng đó không nghe, còn trực tiếp vỡ chuyện tốt của tao và ấy...... Nếu giet nó trong đêm trực, chắc chắn tao sẽ bị nghi ngờ đầu tiên, sắp đặt thành sự kiện linh dị trong đám tang ngày hôm sau, là sẽ không ai hoài nghi hết."

Tôi lại vội vàng hỏi: "Trương Quốc Phái đâu, cái chet của ấy cũng là do à? Từ đầu tới cuối, đều là , đúng không?"

"Trương Quốc Phái? Chết cũng không đáng tiếc... Lúc lão lén lút đổi quan tài, hỏi cũng không hỏi, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền. Sau khi biết bên trong là người sống sờ sờ lại hoảng muốn chet......Nếu lão ta không chet, tao sẽ phải chet."

Anh Hoa mỉm , bước qua đám lửa đang cháy trên sàn, "Giống như mày bây giờ."

Quả nhiên như thế.

Tất cả là do ta.

Hồn ma của Lâm Tử Quyên chưa từng ai cả.

Cô ấy đã liên lạc với tôi nhiều lần và chỉ có một cầu duy nhất, đó là tìm lại một nửa khuôn mặt đã mất của mình.

Nhưng, tôi lại nghĩ, nếu Hoa thực sự xâm phạm Lâm Tử Quyên, thì khi biến thành hồn ma, ấy không gì cho bản thân sao?

Chắc chắn là có!

Bởi vì tôi chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng - tại sao Hoa vừa lấy nửa khuôn mặt này lại vội vàng đốt nó? Nếu không như , ta sẽ không bị lộ trước mặt tôi. Tại sao ta lại cần phải vội vã như ?

Chỉ có duy nhất một đáp án…

Tôi lùi lại vài bước, lấy can đảm hỏi: "Anh thấy Lâm Tử Quyên, bị ấy quấn lấy phải không?"

Toàn thân Hoa chấn , nụ trên mặt trong nháy mắt biến mất.

Tôi đã đoán đúng.

Nhưng ta cũng không phủ nhận: “Vô ích thôi, mày không thể hù dọa tao đâu, bởi vì mọi thứ về ấy đều đã bị xóa sạch!”

Tôi vội vàng lắc đầu, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Thật sao?”

Tôi đã lùi về phía cánh cửa cuốn, tôi không còn sợ nữa.

Bởi vì tôi biết, mọi chuyện sẽ có cơ hội xoay chuyển.

"Lâm Tử Quyên, ấy ở đây, tin không?"

Anh Hoa trầm mặt, không một lời.

Anh ta đưa lưng về phía ánh lửa đang cháy, càng thêm vẻ âm trầm.

Từng bước lại gần tôi hơn, xà beng trong tay cũng đã rục rịch.

Tôi ngược lại nở nụ , "Anh Hoa, đã gặp qua một cái túi cộng thêm một phần cơ thể lại có thể cháy lâu như sao?"

Anh Hoa sững người, bước chân dừng lại.

Đúng , ngọn lửa đó, ngọn lửa chỉ đốt cháy nửa khuôn mặt của Lâm Tử Quyên, đã cháy lâu như mà cũng không có dấu hiệu tắt.

"Anh quay đầu xem?"

Thực ra phía sau ta không có gì cả.

Nhưng tôi biết ta sẽ quay đầu .

Đương nhiên, ta không nhịn , thoáng quay đầu lại…

Ngay khi thấy người trước mặt quay đi, tôi lập tức ngồi xổm xuống và nhanh chóng dùng hết sức lực kéo cánh cửa cuốn lên!

Tôi tưởng mình sẽ bị đuổi theo ngay khi tên đó phát hiện ra bản thân bị lừa, khi tôi bước qua cửa và đi ra ngoài, tôi chỉ nghe thấy tiếng Hoa hét lên từ phía sau: "Ahhh! Cái gì thế này?!"

Tôi không kìm lại... Trong gara, Hoa ngã xuống đất.

Ngọn lửa cháy mãi không dứt kia, đã khuếch đại lên và hình thành thành hình dạng của một người!

Hình dáng của một người phụ nữ tóc dài.

Trong tiếng thét chói tai liên tục của Hoa, "người lửa" đó cũng không do dự mà lao vào ta!

Trong nháy mắt, cả người Hoa đều bốc cháy......

Không chút ngần ngại, tôi kéo mạnh cánh cửa cuốn xuống.

Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ vào phút cuối lại chính là ấy đã cứu mạng tôi…
12.

Sau đó, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với cảnh sát, cũng may quản lý đã giúp tôi lo liệu mọi việc.

Bởi vì ông ta cũng không muốn bất cứ ai biết rằng trong nhà tang lễ của chúng tôi có một kẻ giet người biến thái, và hơn nữa hắn còn là một cuồng '' xac chet.

Cuối cùng cảnh sát nhận định, Hoa vì tranh chấp đồng nghiệp mà giet chet Bân và Trương Quốc Phái, cuối cùng tự thiêu mà chet.

Toàn bộ vụ án cũng lặng lẽ kết thúc.

Về phần Lâm Tử Quyên......

Cô ấy không bao giờ xuất hiện nữa.

Cô ấy chỉ là một người phụ nữ đã trải qua bất hạnh mà thôi, cho dù là trở thành oan hồn, cũng không có cho bất kỳ một người vô tội nào.

Thực ra, có những người, đôi khi, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

(XONG)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...