6.
Tiếp theo cả ngày hôm đó, tất cả nhân viên chúng tôi lại bị thẩm vấn một lần nữa.
Tâm trạng của tôi rất tệ, cực kỳ tệ, bởi vì cuối cùng tôi đã xác định một điều - thế giới này có ma.
Người phụ nữ đưa lưng về phía tôi, rất có thể......
Chính là Lâm Tử Quyên.
Không, điều tồi tệ hơn là tất cả những điều này có thể đều do hồn ma ấy quấy !
Thậm chí tôi còn gặp hồn ma của Trương Quốc Phái, có lẽ khi đó ấy cũng không biết mình đã chet, cho đến khi tôi mở cửa khoang, mới thật sự tan biến.
Nhưng nghĩ lại, tại sao Lâm Tử Quyên phải như ?
Những người chet đều là nhân viên của nhà tang lễ, điều này không phù hợp với việc hồn ma báo oán.
Nếu như cái chet của Lâm Tử Quyên thực sự oan uổng, thì chẳng phải nên đi tìm hung thủ để báo thù sao?
Sau khi bình tĩnh lại, tôi phát hiện ra một việc: Bân và Trương Quốc Phái đã chet, bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là... cả hai đều từng tiếp gần gũi với thi thể của Lâm Tử Quyên.
Chưa tới Bân, Trương Quốc Phái là người phụ trách vận chuyển thi thể, ngày tang lễ cũng là ấy trông coi quan tài của Lâm Tử Quyên.
Tôi lập tức nghĩ đến một điểm khác…
Ngoại trừ hai người bọn họ ra, chỉ có tôi và Hoa có tiếp gần với thi thể Lâm Tử Quyên.
Nếu theo quy luật này, thì người tiếp theo gặp chuyện không may sẽ là tôi hoặc Hoa!
Tôi không biết Lâm Tử Quyên rốt cuộc là muốn cái gì, tôi đột nhiên nhớ lại những lời ấy trong giấc mơ: "Mặt của tôi."
Chẳng lẽ ấy có muốn tìm lại nửa khuôn mặt đã mất của mình, nếu không thì sẽ ra một cuộc chóc lớn trong nhà tang lễ này?
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi run rẩy.
Nếu Lâm Tử Quyên sẵn lòng chuyện với tôi, tôi phải thế nào mới có thể liên lạc với ấy, đây mới là điều quan trọng nhất hiện nay.
Tôi nghĩ về nửa khuôn mặt silicon in 3D đó.
Nó từng đảm đương một phần thân thể của Lâm Tử Quyên trong thời gian ngắn, không biết nó có hữu dụng hay không?
Ôm ấp ý nghĩ này, sau khi phối hợp với cảnh sát điều tra xong, tôi lập tức đi tìm Hoa.
Tôi đem chuyện mình thấy hồn ma của Lâm Tử Quyên, Trương Quốc Phái cho ấy biết, ấy vẫn không tin tôi.
Ý của ấy là: "Em mệt quá à? Em có muốn đi tới phòng nghỉ chợp mắt một chút không?"
Cho đến khi tôi liên tục hứa rằng tôi không với ấy, và rằng chỉ cần ấy giúp lấy một nửa khuôn mặt silicone thì tôi có thể chứng minh cho thấy.
Lúc này, Hoa mới nửa tin nửa ngờ đồng ý với tôi.
May mắn là không vứt đi nửa khuôn mặt đó, mà để nó trên bàn việc trong văn phòng, lúc này cảnh sát đã kiểm tra xong, thời gian vừa khớp.
Chúng tôi dễ dàng tìm thấy nửa khuôn mặt silicon kia.
Anh Hoa vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Em muốn cái này để gì?”
“Đợi em thử trước xem đã…”
Tôi đặt tay lên mặt silicon lạnh lẽo đó, sau đó nhắm mắt, cố gắng giao tiếp với ấy...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tôi vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh khác, một lòng nghĩ về Lâm Tử Quyên.
Trong một khoảnh khắc, trong đầu tôi thực sự xuất hiện một hình ảnh...
Là ấy!
Cái này khác với giấc mơ đêm đó, bởi vì ấy không đứng trong bóng tối mà lại đang nhắm mắt, nằm cuộn tròn trong một không gian nhỏ hẹp.
Mà không gian nhỏ hẹp kia......
Tôi nhận ra nó!
Đó là lò hỏa thiêu của chúng tôi.
Lúc này, ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, mở con mắt duy nhất còn lại của mình, lặp lại ba chữ: "Mặt của tôi, mặt của tôi..."
Quả nhiên, trong giấc mơ đêm đó, ấy cũng nhấn mạnh ba chữ này.
Nhưng cùng lúc đó, vô số vết nứt đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt!
Như có một ngoại lực vô hình nào đó đang xé rách người này, cơ thể, khuôn mặt, làn da của ấy... trong phút chốc bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ!
Tôi giật mình lùi lại một bước, từ hình ảnh trở lại thực tế, tay cũng kịp thời di chuyển ra khỏi khuôn mặt silicon.
Anh Hoa vội vàng đi tới hỏi tôi: "Có chuyện gì ? Em thực sự đã thấy gì đó à?"
Tôi kinh hãi thở hổn hển một lúc, mới quay đầu lại, vô cùng chắc chắn với ấy: “Đúng , em thấy Lâm Tử Quyên, ấy thực sự không thể yên nghỉ, ấy cực kỳ mong muốn tìm lại nửa khuôn mặt đã mất của mình! Và... có thể em đã biết nơi cất giấu thi thể của ấy!”
“Cái gì? Ở đâu?”
“Ở một trong những lò hỏa thiêu!”
Anh Hoa lập tức nản lòng, “Em nghĩ rằng cảnh sát đều bị ngu à? Em nghĩ bọn họ chưa tìm kỹ mấy khoang thiêu xác sao? Hãy nhớ rằng, hôm qua là thằng Bân, hôm nay là Trương Quốc Phái, cả hai đều ở trong lò hỏa thiêu đấy…”
Tôi sững người.
Lời Hoa có lý.
Vậy……
Hình ảnh tôi vừa thấy là gì?
Chẳng lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi thôi sao?
7.
Tuy nhiên, cuối cùng Hoa vẫn quyết định giúp tôi, cùng nhau điều tra rõ ràng Lâm Tử Quyên có oan hay không.
Vì chỉ khi biết những gì ấy trải qua trước đây, mới có thể biết nửa khuôn mặt kia đang ở nơi nào.
Chúng tôi biết đã tu tu bằng cách rơi từ một tòa nhà cao tầng xuống dưới đất, lưng va vào lan can bên dưới, toàn bộ cơ thể bị gập về phía sau.
Khuôn mặt của cũng bị một vật sắc nhọn cắt đứt trong quá trình rơi xuống, cho là bị cắt bởi dây thép treo ngang giữa không trung, mà điều kỳ lạ là...
Nửa khuôn mặt đó cũng biến mất một cách bí ẩn trong quá trình này.
Tôi nghĩ đến đầu tiên là đồng nghiệp của ấy: Trần Oánh Oánh.
Giống như Lâm Tử Quyên, nàng cũng là người dẫn chương trình của đài truyền hình, chúng tôi dễ dàng tìm thấy người tại đơn vị việc của họ.
Ngay khi nghe chúng tôi đến vì Lâm Tử Quyên, nàng khẩn cấp xuống lầu gặp chúng tôi, sau khi tôi giải thích rõ lý do đến đây, nàng cho chúng tôi một cái tên: Lưu Chí Bằng.
Hóa ra chính Trần Oánh Oánh cũng đã tự mình điều tra qua.
Lưu Chí Bằng là phó giám đốc đài truyền hình, nho nhã hiền hòa, chưa lập gia đình, năng lực việc mạnh, chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi mà đã lên vị trí này cũng không đơn giản.
Trần Oánh Oánh , mình hoài nghi Lâm Tử Quyên từng có một ít gút mắc hoặc mập mờ với gã, không có chứng cứ.
Có lẽ, bí mật về cái chet oan của Lâm Tử Quyên chính là đây!
Ví dụ như giet người vì .
Mà điều kỳ lạ hơn nữa là Lưu Chí Bằng xin nghỉ phép, cả ngày hôm nay đều không xuất hiện ở chỗ .
Tôi và Hoa ngay lập tức dựa theo địa chỉ biệt thự của gã tìm tới nơi, cho dù cái chet của Lâm Tử Quyên có liên quan đến gã ta hay không, chúng tôi vẫn phải chuyện với người này một lần.
Khi đến trước cổng sân của biệt thự, Hoa bấm chuông, sau một lúc lâu, một giọng yếu ớt từ máy trả lời mới truyền ra: "Ai ?"
"Lưu Chí Bằng phải không? Chúng tôi từ nhà tang lễ, hôm qua cũng đã đến..."
Giọng bên trong cắt lời của Hoa một cách thô bạo: “Mau cút đi!”
Tôi vội vàng tiến lên phía trước : "Là về Lâm Tử Quyên, có chuyện rất quan trọng, có thể liên quan đến !"
Bên trong im lặng hai giây.
Sau đó cổng sân mở từ xa, từ máy trả lời truyền ra ba chữ: "Vào rồi ."
Tôi và Hoa liếc nhau, biết có hi vọng rồi.
Dù sao một giây trước gã còn bảo chúng tôi cút đi, một giây sau khi tôi nhắc tới Lâm Tử Quyên, gã lại mở cửa.
Bạn thấy sao?