9.
Tôi đã bị Phó Tân Chữ bỏ vào lọ linh hồn.
"Này, Phó Tân Chữ."
Tôi gõ vào thành chai và hỏi ấy,
"Anh thực sự không có ý định luyện chế tôi phải không?"
Phó Tân Chữ lắc đầu, "Tôi chỉ muốn nhờ một việc thôi."
“Vậy còn không nhanh thả tôi ra?”
“Tôi sợ bỏ chạy.”
Anh ta khá thành thật.
"Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn, tôi là người đáng tin cậy nhất."
"Con người?"
Được rồi rồi: "Ma, tôi là ma đáng tin cậy nhất."
Chỉ sau khi Phó Tân Chữ thả tôi ra.
Không chạy, không chạy là kẻ ngốc, tôi điều khiển linh thể, chuẩn bị trốn thoát.
Nhưng không ý tới, khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên.
"Tôi quên nhắc nhở , viên thuốc tôi đưa cho có cấm , nếu cách xa tôi quá, linh hồn sẽ tiêu tan!"
“Fu*** you.
Người đàn ông này hiền lành như , sao có thể xảo quyệt như .
Tôi nhấc chân vừa bước ra khỏi cửa : “Tôi vừa ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vừa phải.”
“Ánh trăng vừa phải?” Phó Tân Chữ liếc vầng trăng ẩn trong mây, về phía tôi.
Tôi ngay lập tức thay đổi chủ đề.
"Anh muốn tôi gì cho ? Trước tiên hãy để tôi cho biết, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật và tôi sẽ không bao giờ điều gì trái pháp luật."
"Đừng lo lắng, đó chỉ là một ân huệ nhỏ."
Phó Tân Chữ muốn từ tôi rất đơn giản: "Sư phụ tôi đạo tâm không ổn định, cầu tôi cần phải trải qua kiếp để đắc đạo."
"Cho nên?"
"Tôi muốn nhờ giúp tôi lịch kiếp" đôi mắt ấy chân thành, trong sáng.
Trải qua kiếp?
Chẳng phải là đương sao? Anh đẹp trai mà lại chuyện tán một cách mới mẻ và tinh tế như .
Tôi cảnh giác: “Sao không tìm người?”
“Con người không thể cùng tôi bắt ma. Tình kiếp muốn phải đi qua và ma phải bắt .”
Anh ấy vẻ mặt đơn thuần mà trả lời.
Moá nó, không thể là vì tôi xinh đẹp sao?
Anh thật sự rất tâm huyết, giỏi cả trong và công việc!
Tôi trừng mắt ấy.
“Không muốn sao?” Anh có chút lo lắng.
"Tôi có thể giúp , cũng phải giúp ta một việc.”
10.
Anh nhướng mày: "Có chuyện gì ?"
"Tôi không có ký ức về cuộc sống trước khi chết nên không thể đầu thai. Anh có thể giúp tôi tìm lại ký ức của mình không?"
“Được, đồng ý.”
Đúng như dự đoán, ta là người trên núi và chưa từng bị xã hội đánh đập bao giờ.
Dễ dàng như liền tin vào ma quỷ.
Nhìn khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú của , lòng tôi rung , không ngoéo tay thay vào đó ôm mặt bằng cả hai tay và hôn thật mạnh.
"Cô, đang gì ?" Anh choáng váng trước nụ hôn của tôi.
“Không phải đang giả vờ nhau để sống sót sau cơn hoạn nạn sao? Vợ chồng sao có thể không hôn nhau?”
Tôi nghiêm túc ngắt lời . Tiến lại gần môi lần nữa.
Lần này Phó Tân Chữ không hề giãy dụa mà để tôi cắn vào đôi môi mỏng xinh đẹp của .
Thật ngọt ngào.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đẩy tôi ra với khuôn mặt đỏ bừng.
"Cái này, cái này quá nhanh?"
Nhanh! Sao lúc suốt ngày phơi ngực và bụng để quyến rũ tôi lại không thấy nhanh.
"Nhưng tất cả các cặp đôi tôi từng gặp đều như thế này."
"Thật sao?" Anh ấy đỏ mặt tôi.
Tôi gật đầu: “Tất nhiên là tôi rất có kinh nghiệm.”
Nghe lời này, sắc mặt của có chút cứng đờ.
"Cô có rất nhiều kinh nghiệm?"
Tôi kiêu ngạo : "Đương nhiên, nếu không tôi sao có thể giúp ."
Phó Tân Chữ đen mặt.
Anh kéo tôi lại, cắn chặt môi tôi, bắt đầu học đến đâu, thực hành đến đó.
"Phó Tân Chữ, là chó sao?"
"Ừm."
Đầu lưỡi len vào.
Hôn giỏi như không giống một tiểu đạo sĩ chưa từng xuống núi bao giờ.
Mặt trời lặn ở phía tây.
Phó Tân Chữ chuẩn bị đưa tôi ra ngoài để bắt ma.
“Tôi chỉ giúp lịch kiếp mà thôi, cùng đi bắt ma phải tính giá khác.”
“Tiền công đã trả rồi!”
Anh xoa đầu tôi: “Liều thuốc tôi đưa cho trước đây có thể khôi phục lại năm giác quan.”
“Cái gì? Còn có loại thuốc này!
Thế thì tôi không phải giống như một người sống sao?
Lẩu, xiên, nướng. Tôi tới đây!
"Chúng ta hãy đi ra ngoài ngay bây giờ.”
Bạn thấy sao?