14
Chúng tôi cả nhà ngồi trong phòng.
Bên ngoài, là vị “đại sư” đầy tính toán cùng những người họ hàng đang bị che mắt bởi lời của ông ta.
Bố tôi tay lên ngực, xót xa :
“Sao bố không thể thay con , A Du, con của bố…”
Mẹ tôi lau nước mắt:
“Chúng ta cũng không muốn tin, mà ông đại sư đúng quá…”
“Cộng thêm việc trong gia tộc xảy ra nhiều chuyện…”
Em trai tôi ngắt lời:
“Tất cả đều là giả dối, dù sao con không tin!”
“Chị, chị đi, có phải chị bị ác quỷ mê hoặc không?”
Tôi dứt khoát: “Không có!”
“Đấy, chị em đã là không có rồi!”
Trong lòng tôi hơi nao núng.
Không bị ác quỷ mê hoặc.
Nhưng thực ra… thì có quỷ thật.
“Chờ xem, chưa đến nửa tiếng cảnh sát sẽ đến thôi.”
Tôi đồng hồ, còn khoảng một tiếng nữa Lục Ninh mới đến.
Thời gian từng phút trôi qua.
Em trai tôi liên tục đồng hồ.
“Sao vẫn chưa tới nhỉ?”
“Không , để em gọi thêm cú nữa.”
Vừa dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Tôi sửng sốt.
Em trai tôi mừng rỡ: “Em đã mà!”
Chúng tôi mở cửa đi ra ngoài, thấy trong phòng khách, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc.”
Em tôi chạy ra mở cửa.
Người bước vào lại là… Ngũ Hắc và Lục Hắc?
Hai người vẻ mặt nghiêm trang, liếc một lượt đám đông đang đứng lố nhố trong phòng, hỏi:
“Ai báo cảnh sát?”
Em tôi giơ tay: “Em, em, em!”
“Thưa các đồng chí cảnh sát, vị đạo sĩ này rằng chị tôi bị ma quỷ nhập, còn định đâm vào tim chị tôi để lấy máu cúng, ông ta tuyên truyền mê tín dị đoan trái pháp luật, còn cố ý thương tích không thành, hừ!”
Em trai tôi chống nạnh, trông đầy khí thế.
Ngũ Hắc và Lục Hắc gật đầu, bắt đầu ghi chép.
Tôi không hiểu sao hai người họ đột nhiên thành cảnh sát, qua không giống giả.
Đến khi hỏi tới vị đạo sĩ, sắc mặt ông ta khó coi vô cùng.
Cả căn phòng đông đúc, hỏi từng người một cũng phải mất một lúc lâu.
Tôi mới hơi yên tâm đôi chút.
Lục Hắc nháy mắt với tôi, muốn hỏi riêng tôi, sau đó theo tôi vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại, tôi vội vàng hỏi ngay:
“Hai là cảnh sát thật hay giả?”
Giả mạo cảnh sát thì…
Lục Hắc “chậc” một tiếng, chỉ vào bảng tên trước ngực: “Có mã số, là thật.”
Tôi lập tức trợn tròn mắt: “Hai ở sòng bạc mà cũng thi vào ngành à?”
Lục Hắc trợn mắt tôi:
“Bọn tôi gì? Làm gì cơ!”
“Cô đừng lung tung, như bọn tôi đi bán thân không bằng.”
“Những chuyện khác đừng hỏi, không phải chuyện cần biết thì đừng hỏi linh tinh.”
“Tóm lại, nhà gặp chuyện, bọn tôi có trách nhiệm bảo vệ mọi người.”
Tôi gật đầu: “Được , cảm ơn cảm ơn.”
Sau khi hỏi xong hết, lại có tiếng gõ cửa.
Ngũ Hắc và Lục Hắc nhau, Ngũ Hắc đi mở cửa.
Lục Ninh đứng ở ngoài, thấy cảnh sát thì hơi sững lại.
“Chào cảnh sát.” Cô ấy ngọt ngào.
“Tôi tìm tôi, Vũ Minh Du. Đây có phải là nhà ấy không?”
Ngũ Hắc quay đầu tôi, tôi vội chạy ra ngoài kéo Lục Ninh vào trong.
“Phải, đúng rồi, tôi.”
Khi vừa chạm tay vào Lục Ninh, hàng loạt bình luận đầy cảm tiêu cực ùn ùn hiện lên.
【Vũ Minh Du sao lại thích chuyện như thế, vừa cầu nữ chính đến giúp, vừa gọi cảnh sát. Cô ta không biết cảnh sát không chấp nhận mấy chuyện huyền bí này à? Cô ta định đưa nữ chính vào tù sao? Loại ngốc nghếch này sao không chết quách đi!】
Lục Ninh gật đầu, đôi mắt lóe lên chút tinh quái.
“Ừ, liên quan đến đấy. Nhưng không phải kiểu liên quan trực tiếp đâu, đừng lo.”
Tôi nhíu mày, không kìm hỏi: “Vậy thì liên quan thế nào?”
Cô ấy khẽ hắng giọng, ánh mắt quanh như đang suy tính:
“Không phải ai cũng có thể kéo Thẩm Tích ra khỏi mộ đó. Tính từ ngày Thẩm Tích chết, cứ cách vài năm lại có người vô đi ngang qua chẳng ai thành công. Chỉ riêng là .”
Tôi giật mình: “Ý là… có cái gì đó đặc biệt ở tôi?”
Lục Ninh bật , ngón tay nhẹ chỉ lên trán tôi: “Thông minh thế.”
“Chẳng qua là, vô phù hợp với một điều kiện mà không ai ngờ đến.”
Tôi vẫn chưa hiểu hết ý ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
“Vậy điều kiện đó là gì?”
Lục Ninh hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc hơn:
“Điều kiện để giải thoát Thẩm Tích khỏi phong ấn… chính là một sự kết hợp đặc biệt giữa âm khí của và dương khí của ta. Thật ra đó không phải phong ấn của nhân loại, mà là từ một bí pháp xa xưa.”
“Vì sao lại là tôi? Vì một lý do nào đó, âm khí của mang một loại… đặc tính kỳ lạ, mà rất ít người có.”
Tôi cứng đờ người:
“Đặc tính kỳ lạ?”
Lục Ninh khẽ , như thể chuyện đó chẳng có gì ghê gớm:
“Đúng thế. Cô nghĩ vì sao Thẩm Tích lại đặc biệt quan tâm và không muốn rời xa ? Không chỉ là do từng cứu ta, mà còn bởi ta cảm nhận sự ‘tương hợp’ giữa hai người.”
Tôi chợt nhớ đến những điều Thẩm Tích từng , cảm giác ánh mắt chăm của ta.
Chuyện này… có lẽ không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.
15
Tiếp đó, ấy chỉ lên đỉnh đầu mình:
“Cô có thấy những chữ trên đỉnh đầu tôi không? Trên đỉnh đầu Thẩm Tịch cũng có, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cô lại chỉ vào ngực tôi: “Ở đây, có một vết sẹo phải không?”
Tôi bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình.
“Sao biết!”
Bốn năm trước, khi vừa tốt nghiệp, tôi có tham gia buổi tiệc tốt nghiệp do giáo viên phụ trách tổ chức.
Hôm đó chơi vui quá, tôi uống say, lúc tỉnh lại thì phát hiện trên ngực mình có một vết thương kỳ lạ.
Lúc đó tôi hoảng sợ vô cùng, vừa báo cảnh sát vừa đến bệnh viện kiểm tra.
Cuối cùng xác nhận là vết thương không sâu, không nguy hiểm tính mạng, cũng không có bệnh truyền nhiễm.
Cảnh sát trích xuất camera giám sát và phát hiện rằng trên đường từ nhà vệ sinh trở lại phòng riêng, tôi bị vấp một cái, ngã đập vào bàn trà.
Hình dạng vết thương hoàn toàn khớp với con dao gọt trái cây trên bàn.
Khi ấy tôi dùng tay đỡ, ánh sáng lại lờ mờ, cộng thêm say rượu, nên vết thương không đau lắm và tôi không để ý.
Sau đó ngủ một giấc, tỉnh rượu thì mới nhận ra.
Tuy nhiên, lúc đó tôi cảm thấy kết quả này… thật nực .
Nhưng vì bằng chứng video rành rành, tôi cũng không đeo đuổi nữa.
Cuối cùng quán bar bồi thường cho tôi vài vạn tệ, mọi chuyện kết thúc ở đó.
Tôi siết chặt tay ôm lấy ngực mình.
Máu ở tim…
“Cô đang rằng, bốn năm trước, có người lấy đi máu tim tôi.”
“Thẩm Tịch chết và bị giam trong mộ, là vì… có máu tim tôi?”
Lục Ninh gật đầu.
“Đúng .”
“Bát tự của hợp với Thẩm Tịch, máu tim của là mồi dẫn để vẽ trận pháp.”
“Vì mới thấy những chữ trên người tôi và Thẩm Tịch.”
“Họ đã chuẩn bị trước hai năm, chỉ để đánh gục Thẩm Tịch một cách nhanh chóng, không ngờ Thẩm Tịch lại thoát ra ngoài.”
“Bây giờ, họ định tái diễn chiêu cũ.”
“Nhưng lần này, họ sẽ lấy mạng .”
Tôi ngồi phịch xuống giường.
“Đợi đã, đợi đã, để tôi xâu chuỗi lại mọi thứ.”
Lục Ninh cũng ngồi xuống cạnh tôi. “Ừ, cứ từ từ nghĩ.”
Tôi quay đầu lại ấy.
“Vậy có nghĩa là cũng biết và Thẩm Tịch là nam nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị đúng không?”
Lục Ninh búng tay.
“Đúng , đó cũng là điều tôi muốn với .”
“Từ nhỏ tôi đã thấy những dòng chữ này, tôi biết mình là nữ chính, tôi không muốn cuộc đời mình bị sắp đặt. Tôi đã không đi theo cốt truyện.”
“Tôi là một con người, bất kể là thực hay hư cấu, chỉ cần tôi còn ý thức, tôi sẽ không để mình bị khống chế.”
“Ừm… vì tôi không bị khống chế, nên cuốn tiểu thuyết đó bị bỏ dở, mọi oán khí đều tập trung vào tôi.”
“Tôi nghĩ cũng thấy rồi, những dòng chữ trên người tôi toàn là lời nguyền rủa.”
“Và vì tôi không bị khống chế, nên đã dẫn đến… Thẩm Tịch gặp vấn đề.”
Lục Ninh có chút chột dạ và áy náy.
“Anh ấy bị ép phải chết.”
“Vốn dĩ ấy có thể thoát.”
Không khí trở nên im lặng.
Lục Ninh thở dài.
“Vì sau khi thành ma, thấy những dòng chữ đó, có thể hiểu oán khí của ấy lớn đến mức nào.”
“Lần đầu gặp tôi đã nhận ra hai người rồi.”
“Tôi muốn bù đắp cho ấy, ấy hận tôi. Tôi đề nghị hợp tác, đề nghị giúp ấy báo thù, ấy đều từ chối.”
“Tôi đoán rằng ấy không chỉ muốn trả thù kẻ đã ấy.”
“Anh ấy còn muốn trả thù…”
Người đã viết ấy chết.
Tôi đoán ra rồi.
“Nhưng đây là hai thế giới khác nhau mà!”
“Đúng ! Ban đầu ấy chưa hết dương thọ, vẫn còn cơ hội, nếu thật sự gì đó, ấy sẽ…”
“Hoàn toàn tan biến.”
“Cô thử khuyên ấy xem.”
Tôi mở to mắt ấy: “Tôi khuyên ấy chắc? Cô đánh giá tôi cao quá rồi đấy!”
Lục Ninh há miệng, cuối cùng chỉ thở dài.
16
Vì Ngũ Hắc, Lục Hắc và Lục Ninh xuất hiện, mưu kế của vị đại sư không thể thực hiện , ông ta đành lủi thủi bỏ đi.
Nhưng những lời đồn trong làng đã lan rộng.
Từ chuyện gà nhà ai chết, đến vụ án mạng xảy ra mấy chục năm trước, đều bị đồn là do tôi họa.
Nhân cơ hội đó, tôi viện lý do trúng xổ số và đề xuất đưa bố mẹ lên thành phố sống.
Còn em trai tôi sắp thi đại học, nên tạm thời không đi .
Nghe , em tôi khóc lóc thảm thiết:
“Chị phát tài rồi không quan tâm đến em nữa, cuộc đời em thật khổ quá mà!”
Bạn thấy sao?