Phong Liệt khóe miệng có chút nhếch lên, không nhường nhịn.
Hoàng Tử Nguyệt cắn răng, tức giận vạn phần Phong Liệt, trong đôi mắt hiện lên sát khí bức người.
Cũng chẳng biết tại sao, nàng bình thường cũng chẳng phải là người ưa thích tức giận người khác. Nhưng khi đối mặt với Phong Liệt, nàng lại cảm thấy từng tác, từng câu bình thường của đối phương cũng đều mình căm tức, nhịn không muốn tiến lên chém hắn thành tám khối.
Nói trắng ra, nàng toàn thân Phong Liệt, từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào thuận mắt.
Còn Phong Liệt thì lại cực kỳ phối hợp. Không vừa mắt thì sao? Cao thủ Long Biến Cảnh thì sao? Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tan, không chút nhượng bộ. Thậm chí ánh mắt gian tà không kiêng sợ vào bộ ngực của Hoàng Tử Nguyệt, dưới bụng, đùi với vẻ rất lưu luyến. Bộ dạng giống như nhớ lại cái gì đó vừa qua.
Hoàng Tử Nguyệt thấy , hai mắt gần như phóng hỏa, trong nội tâm không khỏi một hồi phát điên. Hàm răng đụng nhau ken két.
Không cần nghĩ cũng biết, đồ vô sỉ trước mắt này khẳng định đang nhớ lại cảnh trúng độc của hai người lúc trước.
Nhưng mắt thấy Hoàng Tử Nguyệt sắp bộc phát nộ khí, nàng đột nhiên hít một hơi thật sâu, cưỡng ép cơn giận xuống, một lần nữa khôi phục lại thần sắc lãnh đạm, cao ngạo của mình, ngoài miệng thỏa hiệp :
- Được, kỳ thật thì để cho ngươi biết cũng chẳng có gì.
- Sớm thì coi như xong rồi còn gì.
Phong Liệt lười nhác một câu, trong lòng thì nhẹ nhàng thở ra. Hắn vốn định trở mặt bỏ chạy.
Lại không nghĩ tới nàng lại như . Cái này đủ cho thấy nàng ta tìm tới là thật sự cần mình hỗ trợ.
Hoàng Tử Nguyệt trừng mắt liếc một cái, hừ nhẹ :
- Hừ, ngươi biết chúng ta bây giờ ở đâu không?
Phong Liệt ánh mắt khẽ , kinh ngạc :
- Chỗ nào?
- Viễn cổ thần khí Huyền Thiên Thần Tháp có nghe qua không?
Hoàng Tử Nguyệt khinh thường khẽ hừ một tiếng.
- Cái này sao? Có nghe qua một lần. Huyền Hạo Tháp không phải là thần khí phỏng chế của Huyền Thiên Thần Tháp sao?
Phong Liệt nhíu mày, kinh ngạc .
Hoàng Tử Nguyệt lạnh một phát, ngữ khí kinh người, :
- Vị trí của chúng ta bây giờ là biển máu. Kỳ thật chính là uy năng phóng xuất ra từ tầng thứ hai của Huyền Thiên Thần Tháp biến thành.
- Cái gì?
Phong Liệt sắc mặt cả kinh, không khỏi kinh hô một tiếng.
- Cái này … sao có thể? Đây không phải là đồ vật tồn tại trong truyền thuyết sao? Làm sao có thể tồn tại thật sự ?
Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên một hồi sóng to gió lớn, thật lâu không ngừng.
Kỳ thật cũng không phải là hắn không khiếp sợ. Trong nhận thức của hắn, thần binh Long võ giả chia ra Linh bảo, Huyền bảo, Chí bảo. Mỗi một cấp bậc chia ra cửu phẩm.
Chí bảo là vật trong truyền thuyết, giống như Luyện Hồn Ma Khải, Huyền Hạo Tháp, Hóa Ma Lô….đều là những thần khí dời sông lấp biển, thần bí khó lường, cực kỳ hiếm thấy trên đại lục. Mà ngay cả cao thủ Long Biến Cảnh cũng chưa chắc đã có một cái.
Ít nhất, Phong Liệt biết rõ sư tôn của mình Tử Long hộ pháp trong tay không có thần binh chí bảo.
Phía trên chí bảo còn có thánh bảo, thiên bảo. Đó là những thần binh phượng mao lân giác mà người bình thường mới nghe lần đầu. Uy lực quỷ thần khó lường. Phong Liệt cũng chỉ là từ trong một số điển tịch Long văn xa xưa ghi lại mà biết thôi.
Hắn cũng từng một lần suy đoán qua, Trấn Long Thiên Bi có lẽ đã qua phạm trù chí bảo, đạt đến phạm trù thánh bảo. Đương nhiên, hắn cũng không có căn cứ thực tế.
Về phần thần khí, nghe chúng là khí cụ do thần sử dụng. Phong Liệt đối với cái này nửa điểm khái niệm cũng không có. Thậm chí trên thế giới này có thần và thần khí hay không thì đều không ai có thể xác định.
Mà giờ phút này, Hoàng Tử Nguyệt lại cho hắn biết, dưới chân bọn họ có một thần khí. Tuy chỉ là một bộ phận của thần khí, thật sự đã cho Phong Liệt thẫn thờ thật lâu.
- Ngươi….ngươi xác định trên thế giới này có thần khí?
Phong Liệt kinh nghi bất định Hoàng Tử Nguyệt.
Tuy hắn đối với nàng trước mắt này hiểu rất rõ, tựa hồ nàng không thích giỡn cho lắm. Nhưng sự việc thần khí này dù sao không thể tưởng tượng . Hắn nhịn không muốn truy vấn lại lần nữa.
Hoàng Tử Nguyệt rất khinh bỉ :
- Chắc một trăm phần trăm!
Phong Liệt đột nhiên cảm thấy có chút đau răng.
Chấn kinh thật lâu, hắn dần dần bình phục lại tâm , đột nhiên kinh ngạc :
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng….nàng không phải là muốn lão tử giúp nàng đoạt bảo vật trong tay Huyết Long Hoàng chứ?
- Không sai, Huyết Long Hoàng chiếm cứ Huyết ngục bách vạn năm, có lẽ đã hiểu thấy đạo sự ảo hiểu trong đó. Nhưng ông ta lại không vận dụng . Cho nên chúng ta vẫn còn có cơ hội.
Hoàng Tử Nguyệt nhẹ gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra ánh sao cơ trí, tiếp tục .
- Hơn nữa, người muốn đoạt vật này không chỉ có riêng chúng ta. Sở Huyền cùng với Thiên Hoang Tán Nhân tất nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát. Nếu ta đoán không lầm, bọn hắn kế tiếp tất biết lừa gạt Huyết Long Hoàng rời khỏi sự giam cầm của Thiên Diễn Tru Thần đại trận. Cho đến lúc đó, Huyết Long Hoàng nhất định sẽ dưới bàn tay của đám thiên nhân tan thành mây khói. Cho nên, cuối cùng đoạt thần khí cũng chỉ còn chúng ta.
- Đương nhiên, chung quanh còn có một số thế lực ẩn mặt như Đại Chân Long giáo, cùng với Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng Kiếm phái, Phiêu Miễu Thiên Cung….Nhưng có lẽ sẽ không xuất hiện qua Long Biến Cảnh cường đại tồn tại.
Nghe lời chậm rãi của Hoàng Tử Nguyệt, Phong Liệt liền cảm thấy nhức đầu.
Đây quả thực là một cái vòng xoáy, cuốn vào trong đó đoán chừng kẻ yếu đều không có. Tuy Sở Huyền tu vi không cao, dưới chân của y là thần binh kiện khí, sức mạnh vô cùng, cũng không thể coi là kẻ yếu.
Về phần cái gì là Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng Kiếm phái hắn căn bản đều không có nghe qua. Nhưng có thể cùng với Phiêu Miểu Thiên Cung liệt cùng một khối, chắc chắn cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ có hắn là Cương Khí Cảnh tôm cá nhãi nhép, một khi cuốn vào trong đó, chuyện không tốt thì ngay xương cốt căn bản chỉ sợ là cũng không còn.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không chút do dự là từ chối.
- Hoàng Tử Nguyệt, bảo ta giúp nàng cùng những mãnh nhân này cướp đoạt thần khí, nàng có phải là quá coi trọng ta không?
Phong Liệt lắc đầu bật .
Hoàng Tử Nguyệt khinh thường một tiếng, :
- Hừ, là tự ngươi quá đề cao ngươi rồi.
- Ta tìm ngươi chỉ là muốn mượn cái tiểu thế giới độc lập của ngươi mà thôi.
Nếu ta đoán không lần, trừ cái tiểu thế giới kia của ngươi ra, đoán chừng không còn ai có thể mang Huyết Ngục đi một cách dễ dàng.
Phong Liệt trong nội tâm khẽ , không thể tưởng tượng Hoàng Tử Nguyệt lại có cái chủ ý này.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Ngay cả Trấn Long Thiên Bi cũng không phải thần khí thần binh, không thể thu vào trong trữ giới vật. Thậm chí trong Huyền Hạo Tháp cũng không dám tế ra Trấn Long Thiên Bi. Một khi chuyện không tốt thì có thể khiến cho Huyền Hạo Tháp no bể bụng. Mảnh vỡ thần khí kia chỉ sợ là khó lường, không gian bình thường đoán chừng không thể chứa nổi.
Trầm ngâm một lát, Phong Liệt :
- Nàng khẳng định Huyết Long Hoàng sẽ bị mắc lừa? Theo ta biết, Huyết Long Hoàng này là một cỗ phân thân của Nghịch Long Hoàng. Nghịch Long Hoàng thì đã chết, còn Huyết Long Hoàng thì không biết lợi ra sao? Vạn nhất lão gia hỏa kia nổi giận, đoán chừng tất cả mọi người đều bị chôn cùng.
Hoàng Tử Nguyệt có chút ý muốn liếc Phong Liệt, :
- Không thể tưởng tượng ngươi cũng biết nhiều không ít. Nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Huyết Long Hoàng và Nghịch Long Hoàng là một cỗ huyết thể phân thân, đó là sự xảy ra trước kia. Từ thời trung kỳ Xa viễn thực long, Huyết Long Hoàng đã cùng Nghịch Long Hoàng triệt để rời bỏ mối quan hệ. Thậm chí, thực lực so với Nghịch Long Hoàng còn muốn cường đại hơn rất nhiều lần, có thể áp đảo Long chủ ngay lúc đó. Cho nên, cả hai sớm đã vô pháp tâm thần tương thông.
- Nếu có người cho lão ta biết chân tướng thì sao?
- Hừ, ai sẽ cho lão ta biết? Trên đời này, bất luận là Nhân tộc hay là Long Linh chuyển thế chi thân thì cũng không có người hy vọng Huyết Long Hoàng còn sống. Bởi vì lão ta đích thật là một tên điên. Lý tưởng của lão ta chính là biến Long giới thành Huyết giới. Hơn nữa, thật sự là lão ta có thực lực này. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đi cho lão ta biết sao?
Hoàng Tử Nguyệt vẻ mặt chê Phong Liệt.
- Ôi, đem Long giới biến thành Huyết giới? Đích thật là tên điên.
Phong Liệt không khỏi ngẩn ngơ.
Đột nhiên, lông mày hắn cau lại, đảo mắt đánh giá cẩn thận Hoàng Tử Nguyệt, rồi kinh nghi bất định :
- Nàng như thế nào lại biết rõ ràng như ? Sẽ không phải là Long Linh chuyển thế chi thân?
Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt giận dữ, hừ nhẹ :
- Ngươi nếu muốn chết nhanh thì ta không ngại nhiều cho ngươi biết một chút.
- Phong Liệt, ta nhiều như , đến tột cùng ngươi có đáp ứng không?
Hoàng Tử Nguyệt lãnh đạm hỏi.
Phong Liệt lông mày xiết chặt, do dự :
- Cái này…phải xem huống trước một chút. Nếu là huống cho phép thì giúp nàng một lần cũng không sao. Nhưng…
- Hừ, không . Ngươi phải cho ta một câu trả lời chuẩn xác, thuyết phục. Bằng không, bổn tiểu thư sau này nhất định sẽ khiến ngươi không chịu nổi.
Hoàng Tử Nguyệt âm thanh lạnh lùng .
Phong Liệt không thèm để ý, :
- Lão tử không thích bị người uy hiếp. Đã như vầy, ta ngược lại muốn nàng không chịu nổi tự mình ra ngoài hay là ta tiễn nàng ra ngoài?
Hắn vừa , vừa bày ra tư thế tiễn khách.
- Ngươi…!
Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt trì trệ, trong nội tâm thoáng chốc nộ khí dâng lên. Không thể tưởng tượng , mình lãng phí nước miếng cả buổi mà lại đổi lấy kết quả này. Thật không đáng mà!
Nhưng kế tiếp, ánh mắt nàng lóe lên một cái, lại :
- Phong Liệt, cho ngươi biết. Nếu Huyết Ngục rơi vào tay của người khác thì còn dễ , nếu rơi vào tay của Long chủ, ông ta tất nhiên sẽ có thể sớm từ phía trên Long vực thoát khỏi nguy khốn. Mà người không may trước nhất chính là ngươi.
- Sao, có ý tứ gì? Long chủ thoát khỏi nguy khốn thì có quan hệ gì đến ta?
Phong Liệt hơi sững sờ rồi khinh thường .
- Xác thực mà thì chúng ta là những người có quan hệ với huyết mạch Long hoàng. Về phần huống cụ thể thì ngươi còn chưa có tư cách biết rõ ràng.
Hoàng Tử Nguyệt .
- A, như , nàng cũng có huyết mạch long hoàng?
Phong Liệt ánh mắt ngưng tụ, trong nội tâm cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng Tử Nguyệt tóc màu vàng rất chói mắt. Lông mày cũng màu vàng lóe lên. Nếu thật sự mà , tất nhiên là có huyết mạch kim long hoàng không thể nghi ngờ.
Hoàng Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Phong Liệt thấy cũng không hề hỏi nhiều. Hắn trầm ngâm một chút:
- Được, ta có thể giúp nàng, ta có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Hoàng Tử Nguyệt có chút nhíu mày .
Phong Liệt nhạt một tiếng :
- Mặc kệ là việc này thành hay không thành, về sau giữa hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau nữa. Nàng không thể tìm ta phiền toái. Nếu không thì đừng bàn nữa.
Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt biến ảo, tựa hồ như có chút do dự.
Phong Liệt thấy , trong nội tâm âm thầm lạnh.
Hắn biết rõ, nàng này rõ ràng là có ý định chơi mình qua cầu rút ván.
- Được, ta đồng ý với ngươi!
Sau một lúc do dự, Hoàng Tử Nguyệt cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra một tia tinh mang.
Phong Liệt đương nhiên sẽ không tin tưởng nàng, tiếp tục :
- Đã như thì nàng dùng danh nghĩ Long thần để thề.
- Ngươi….Phong Liệt, ngươi không thể một tấc lại lấn thêm một bước…. Không ổn rồi, chúng ta bị phát hiện rồi.
Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm giận dữ, đang muốn phát tác thì đột nhiên phát hiện bên ngoài xuất hiện biến cố.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Một đạo huyết lãng bình trăm trượng hung hăng vỗ vào phần bụng của Huyền Hạo Tháp.
Phong Liệt cùng với Hoàng Tử Nguyệt lập tức thân hình chấn , trong nội tâm truyền đến tiếng ken két giòn vang.
Sau một khắc, Phong Liệt hoảng sợ phát hiện. Huyền Hạo Tháp đã bị đạo huyết lãng đánh trúng. Vết nứt lan rộng, thiếu chút nữa là vỡ ra.
- Bà mẹ nó, đây là chí bảo, sao lại không chịu nội một kích như ?
Phong Liệt thầm mắng một tiếng, trong nội tâm kinh hãi không thôi, không thể tưởng tượng Huyền Hạo Tháp trong huyết hải một kích cũng chịu không .
Cùng lúc đó, hắn tác cũng không chậm, không chút do dự thu hồi Huyền Hạo Tháp, sau đó tâm ý khẽ , chui vào trốn trong Long ngục không gian.
Về phần Hoàng Tử Nguyệt, Phong Liệt cũng không chút khách khí đem nàng ném ra ngoài Huyền Hạo Tháp.
Không gian Long ngục là nơi ẩn núp tốt nhất của hắn, hắn không dám để cho một Long Biến Cảnh Hoàng Tử Nguyệt vào trong. Vạn nhất bị nàng này bố trí cái gì trong đó thì về sau sẽ rất phiền toái.
Hoàng Tử Nguyệt mặc dù biết Phong Liệt không có khả năng tín nhiệm mình. Nhưng giờ phút này bị Phong Liệt không chút khách khí ném ra ngoài, trong nội tâm liền có chút phát hỏa.
- Phong Liệt, đừng quên lời hứa của ngươi với ta. Chờ tin tức của ta đấy.
Sau khi với Phong Liệt xong, Hoàng Tử Nguyệt lập tức phi thân nhảy ra khỏi biển máu, nhảy lên đám huyết vụ lượn lờ trên không trung, cùng đứng với đám người Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân
Sở Huyền, Thiên Hoang Tán Nhân thấy Hoàng Tử Nguyệt xuất hiện, cũng không khỏi ánh mắt xiết chặt, âm thầm đề phòng.
Còn Chiến Thiên Ma Vương lại kinh hãi, ánh mắt lập lòe bất định. Mười đại Chân Long giáo phái gần đây cùng với hoàng gia Thiên Long thần triều quan hệ phức tạp, rắc rối. Y thân là Ma Long giáo chủ, cùng với Hoàng Tử Nguyệt là thành viên hoàng gia dòng chính ngược lại cũng đã gặp qua vài lần, cũng không quen thuộc lắm. Chỉ là mơ hồ biết rõ người này không đơn giản.
- Khặc khặc, tiểu nha đầu, ngươi là người phương nào?
Thiên Hoang Tán Nhân quái dị.
- Hừ, ngươi không xứng để biết.
Hoàng Tử Nguyệt ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng. đôi mắt quét khắp mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Huyết Long Hoàng :
- Các vị, ta hôm nay tới đây là đại diện cho hoàng gia Thiên Long thần triều khuyển bảo các người, bất luận là ai, dám can đảm trợ giúp Huyết Long Hoàng thoát khỏi Thiên Diễn Tru Thần đại trận thì chính là khó dễ cho Hoàng gia chúng ta. Ngày sau chắc chắn sẽ lọt vào mười gia tộc mà Thiên Long thần triều đánh dẹp.
- Sao, Hoàng gia?
Bạn thấy sao?