Những người còn lại tu vi cực kỳ bất phàm. Nếu là cao thủ Hóa Đan Cảnh thì có đến năm người.
- Đệ tử bái kiến sư phụ cùng chư vị hộ pháp đại nhân.
- Đệ tử bái kiến sư phụ cùng chư vị hộ pháp đại nhân.
Tiểu Ma Nữ cùng với Mộc Thiên Tình hành lễ với mọi người.
- Miễn lễ!
Lăng Phi Tuyết tướng mạo xinh đẹp, cặp lông mày phượng lộ ra nét uy nghiêm cực kỳ. Đôi mắt đẹp trong trẻo vô cùng, giống như có thể thấu nội tâm của người khác, khiến cho người khác không dám gần. Xem ra là một nữ cường nhân cực kỳ khôn khéo.
Nhưng, bà hai nữ đệ tử của mình, nhẹ nhàng , thanh âm ôn hòa :
- Tình nhi, A Ly, các con sao lại ở chỗ này? Cô Thành như thế nào lại không đi với các con? Vừa rồi người nọ là ai?
Mộc Thiên Tình giải thích:
- Sư phụ, người vừa rồi là Phong Liệt. Hắn có việc đi trước, hai người chúng con là….
- Cái gì? Người kia là Phong Liệt?
Mộc Thiên Tình lời còn chưa hết, Lăng Phi Tuyết cùng các cao thủ khác liền biến sắc.
- Đúng , sao sư phụ?
Tiểu Ma Nữ kinh ngạc chớp chớp mắt.
- Hừ, Lý hộ pháp, Vương hộ pháp, các người tranh thủ thời gian truy đuổi, đừng cho hắn thoát.
Lăng Phi Tuyết hừ nhẹ một tiếng rồi với người phụ nữ sau lưng.
- Vâng!
Hai người lập tức khiển khai khí thế, phi thân mà đi.
- Sư phụ, Phong Liệt sao ? Sư phụ đây là….
Tiểu Ma Nữ sắc mặt quýnh lên, kêu to.
Lăng Phi Tuyết đôi mắt đẹp tiểu ma nữ thật sâu, liền kiên nhẫn giải thích:
- A Ly, Phong Liệt rất có thể có liên quan đến việc ba vị hộ pháp Lăng Bất Không, Vạn Ngọc Liên, Lý Thu Thủy mất tích. Sư phụ chỉ là muốn tìm hắn ta để hỏi thăm huống. Con và Phong Liệt rất quen thuộc sao?
- Cái gì? Ba vị hộ pháp mất tích? Có liên quan đến Phong Liệt sao? Điều này sao có thể?
Tiểu Ma Nữ cùng với Mộc Thiên Tình không khỏi sắc mặt cả kinh, hai mắt nhau.
Nhưng ngay sau đó, các nàng chợt nhớ tới, ba vị bề ngoài giống như hộ pháp trước đi bắt Phong Liệt, nay không thấy xuất hiện nữa.
Phong Liệt sau khi bay một đoạn, xoay người lại, trong lòng không khỏi máy . Chỉ thấy hai cao thủ khí thế cường hoàng đã bay đến gần.
Sau lưng hai người này có băng long hư ảnh uốn lượn dài khoảng hai mươi trượng. Hiển nhiên là võ giả Băng Long Hóa Đan Cảnh tầng thứ sáu. Khí thế cường hoành khiến cho Phong Liệt kinh hãi không thôi.
- Cường giả Hóa Đan Cảnh lúc nào trở nên không đáng giá như ? Hơn nữa sao cứ ưa thích khó dễ cho lão tử đây?
Phong Liệt thầm mắng một câu, khống chế Huyền Hạo Tháp tăng tốc độ, hướng về không gian biên giới bay gấp đi.
- Phong Liệt, mau dừng lại, bổn tọa có chuyện muốn hỏi.
Vương hộ pháp nhíu mày, xa xa truyền âm .
- Lão tử không rảnh!
Phong Liệt không chút khách khí trả lời một câu.
- Tiểu súc sinh ngươi muốn chết?
Vương hộ pháp tức giận đến tóe mắt. Thân ảnh của bà ta bỗng nhiên nhanh hơn, âm thầm hạ quyết tâm đuổi theo Phong Liệt, nhất định đánh cho tiểu tử này tàn phế rồi sau.
Mắt thấy hai người khoảng cách với Huyền Hạo Tháp ngày càng gần thì cũng là lúc đến không gian biên giới.
Hai hộ pháp thấy cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thì kinh ngạc vô cùng:
- Ồ, tiểu tử này rõ ràng là kẻ ngu. Không có đường mà còn đâm đầu vào.
Nhưng kế tiếp, hai vị cao thủ Hóa Đan Cảnh đột nhiên trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Huyền Hạo Tháp đột nhiên biến mất, sau đó một cây đại thương màu đen xuyên thấu đám sương mù dày đặc, rồi biến mất không thấy.
Phong Liệt trước mắt là một mảnh huyết lãng ngập trời cùng với núi xương trắng, trong nội tâm không khỏi bực bội.
Không hề nghi ngờ, hắn đã tới không gian huyết hải.
Giờ phút này, không gian huyết hải cũng kín người hết chỗ. Vô số Long võ giả nếu không chết trong huyết thủy thì cũng là ngàn vạn khô lâu, đại quân loạn đao phân thây. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
- Dựa vào lão tử thì không tin rằng không thể thoát .
Phong Liệt mặc kệ sống chết của người khác. Hắn lập tức khống chế Huyền Hạo Tháp hướng về biên giới không gian bay tới Sau đó không chút do dự rời khỏi không gian huyết hải.
Kế tiếp, Phong Ma đại thương không ngừng xuyên qua một đám không gian. Huyền Băng không gian, Huyết Hải không gian, Kiếm Hồn không gian, Quỷ Vực không gian….Ba mươi sáu hiểm cảnh không gian Phong Liệt cơ hồ đã đi hơn phân nửa. Nhiều lần rơi vào hiểm tử vẫn còn sống. Nguy hiểm vô cùng.
Mặc dù như thế, tâm trạng dao của Phong Liệt dần dần bình tĩnh trở lại. Trên mặt khôi phục sự lạnh nhạt, không sợ hãi. Hắn toàn tâm khống chế Huyền Hạo Tháp, cẩn thận từng ly từng tý lẩn tránh phong hiểm chung quanh.
Hắn cảm giác không gian ưng thuận này có một số là giả giới không gian, khác hẳn với thế giới chính thức. Ba mươi sáu hiểm cảnh không gian, giốn như ba mươi sáu gian phòng xếp theo quy tắc nhất định. Xuyên qua một đạo hàng rào không gian, có khả năng sẽ tiến vào một hiểm cảnh không gian khác. Muốn triệt để rời khỏi ba mươi sáu không gian này thì cơ hội tuy rằng tương đối nhỏ, không phải là không có khả năng.
Công phu không phụ lòng người.
Ngay khi Phong Liệt xuyên qua không gian thứ hai mươi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một không gian không bình thường.
- Ồ, đây là …?
Phong Liệt mở to hai mắt, kinh ngạc chung quanh.
Chỉ thấy đây là một gian phòng rộng hơn mười trượng. Hình như là một thư phòng, có bàn, có ghế, tủ sách treo trên vách tường. Trên bàn còn có một ít giấy bút, cùng các đồ chặn giấy lặt vặt. Đỉnh gian phòng là một viên dạ minh châu, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến trong phòng bớt đi sự tối tăm.
Chỉ có điều, có lẽ là do lâu rồi không có người, hết thảy mọi thứ trong phòng đều bị phủ một lớp bụi dày đặc. Ngay cả viên dạ minh châu phát ra thứ ánh sáng cũng đã có chút đục ngầu.
- Hẳn nơi này là một phòng trong Long Hoàng thần phủ. Hắc hắc, như thì lão tử hẳn là đã vào trong Long Hoàng thần phủ rồi.
Nghĩ đến điều này, Phong Liệt ánh mắt sáng ngời, trong nội tâm không khỏi kích .
Bất luận thế nào, hắn cũng đã rời khỏi ba mươi sáu không gian hiểm cảnh. Thật sự là một việc đáng mừng.
Kế tiếp, Phong Liệt cố kềm chế sự kích trong lòng, bắt đầu cẩn thận đánh giá.
Cho dù trong phòng hết thảy đều không có dấu hiệu trận pháp nào cả, Phong Liệt cũng không dám xem thường. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của xa cổ Ma Long Hoàng. Không nghĩ tới là sẽ bỏ mạng ở đây.
Hắn cẩn thận bước tới cái tủ sách, chậm rãi thò tay cầm lấy một quyển sách đầy bụi.
Không ngoài sở liệu, ngay khi ngón tay của hắn chạm vào quyển sách, chỉ nghe một tiếng nhỏ vang lên. Quyển sách đó lập tức hóa thành bột, rơi xuống mặt đất.
- Thật là đáng tiếc!
Phong Liệt khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Long Hoàng thần phủ hẳn là đã trăm vạn năm trước khi kiến thành. Thời gian lâu như thế, không cần phải những phàm tục chi vật, cho dù là huyền bảo, thần binh lợi khí cấp chí bảo, nếu như không có đủ nguyên khí cung cấp nuôi dưỡng thì đồng dạng cũng trở thành mây khói.
Phong Liệt vốn định tìm kiếm một số bí tịch viết về công pháp của Ma Long Hoàng, giờ phút này xem ra, quả thực cho người ta thất vọng.
Kế tiếp, Phong Liệt cũng lười khách khí, hung hăng dậm chân một cái. Một tiếng nổ to vang lên, trong phòng lập tức bụi bay mù mịt. Hết thảy các đồ lặt vặt đều ầm ầm rơi xuống.
Bàn, ghế, tủ sách bằng gỗ…tất cả đều hóa thành tro rơi xuống mặt đất. Trong chớp mắt, gian phòng trở nên trống rỗng.
Phong Liệt nhẹ quơ ống tay áo, bụi mù tản ra, sau đó buông hết tinh lực cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.
Với kinh nghiệm tìm kiếm xa cổ di tích lúc trước, cũng chỉ đồ vật tồn tại trong đống tro tàn thì mới là đồ tốt.
Nhưng, hắn lại phải thất vọng rồi. Giờ phút này trong phòng rỗng tuếch, một đồ vật còn nguyên vẹn một cái cũng chẳng có.
Phong Liệt khổ lắc đầu. Mắt thấy không có chút thu hoạch nào, cũng đành phải chấp nhận. Hắn không chút lưu luyến, quay người bước ra cửa.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng lúc càng gần.
- Có người à?
Phong Liệt ánh mắt lập tức co rụt lại, bỏ đi ý niệm ra ngoài. Trong lòng hắn khẽ , thân hình ẩn vào không gian Long ngục.
Mấy phút sau, một làn gió thơm bay vào trong phòng. Phong Liệt lặng lẽ , chỉ thấy là một thiếu nữ đang mặc bạch y, khoảng mười bảy mười tám tuổi, khí chất cao quý, dung mạo khuynh thành, đôi mắt đẹp lộ ra vài phần khí tức uy nghiêm.
- Ồ, người đâu rồi?
Thiếu nữ đôi mắt đẹp lạnh lùng quét một vòng gian phòng, mày ngài cau lại, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trong không gian Long ngục, Phong Liệt thấy người thiếu nữ này thì liền lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm lại kêu không may.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Thiếu nữ này không phải ai khác mà chính là Hoàng Tử Nguyệt mà mình vừa gặp cách đây không lâu.
- Nàng ta như thế nào lại ở đây? Cũng đúng thôi, khối bạch ngọc đài trong tay nàng có công dụng xuyên không gian. Đến chỗ này cũng không kỳ quái.
Phong Liệt ánh mắt có chút lập lòe, trong nội tâm suy đoán. Đại khái giờ phút này hắn không dám hiện thân. Nếu không muốn hứng cơn bão của Hoàng Tử Nguyệt.
Cũng may Hoàng Tử Nguyệt sau khi tìm kiếm, cũng không phát hiện điều gì khả nghi, đành quay người rời đi.
Cho đến thật lâu sau, Phong Liệt mới lần nữa hiện thân. Ngay sau đó hắn lại hơi nhíu mày.
Hoàng Tử Nguyệt nhất định hắn phải coi chừng. Nếu không một khi bị các nàng này quấy rối, chỉ sợ phiền toái không ngừng.
Trầm ngâm một chút, Phong Liệt trong thư phòng chờ một chút, xác định Hoàng Tử Nguyệt đi xa rồi, hắn lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên phía sau lưng của hắn vang lên một tiếng khởi cơ quan rất nhỏ.
Tạch tạch tạch!
Một hồi nhẹ vang lên.
Phong Liệt bị thanh âm đột ngột này cho sợ hãi kêu lên, hắn nhớ rõ đằng sau mình không có cái gì. Lúc này hắn không chút do dự trốn vào trong không gian Long ngục, sau đó chỉ xuất ra một chút thần trí để quan sát bên ngoài.
Sau một khắc, đồng tử của hắn liền co rụt lại, chỉ thấy trên vách tường đối diện cửa ra vào, chẳng biết lúc nào đã nứt ra một khe hỡ rộng chừng nửa người, từng sợi khói đen chậm rãi bay ra.
Phong Liệt thấy , ngay tức khắc hiểu , đây rõ ràng là một đạo cửa ngầm.
Có lẽ bởi vì thời gian quá lâu, cửa ngầm cơ quan đã mất đi hiệu lực. Hôm nay Phong Liệt và Hoàng Tử Nguyệt ra tĩnh, khiến cho cơ quan này tự mình mở ra.
Nghĩ đến điều này, Phong Liệt trong lòng không khỏi vui vẻ. Không cần nghĩ cũng biết, bên trong cái cửa ngầm này chắc chắn có một không gian khác. Nhất định sẽ có vật tốt đang chờ mình.
Hắn tranh thủ thời gian rời khỏi Long ngục không gian, chậm rãi bước về phía cửa ngầm.
Theo thời gian dần trôi, đến gần cánh cửa ngầm, Phong Liệt trong nội tâm càng ngày càng kinh ngạc. Hắn loáng thoáng nghe bên trong cửa ngầm tựa hồ như truyền đến một thanh âm xa xưa.
Thật giống như một giọng nữ êm tai dễ nghe, ngâm xướng thơ ca khiến cho lòng người thích ý, thanh tĩnh tinh thần. Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì tựa hồ như chẳng nghe cái gì.
Phong Liệt tập trung tinh thần đề phòng. Khi thấy không có gì nguy hiểm mới lách mình, chen vào bên trong cánh cửa ngầm.
Sau một khắc, hắn phát hiện mình xuất hiện trong một không gian đen kịt, chung quanh lượn lờ ma khí nồng đậm.
Không gian này rộng chừng trăm trượng. Đồ vật bên trong cực nhỏ, trống rỗng không sót gì. Ở chính giữa không gian đặt một cái giường bạch ngọc lớn, điêu khắc tinh tế. Xem ra hẳn là một gian phòng dùng để luyện công.
Phong Liệt giật mình phát hiện, thanh âm quỷ dị đó đúng là từ cái giường bạch ngọc phát ra.
- Ồ, điều này sao có thể?
Hắn mở to mắt , chỉ thấy giường bạch ngọc phát ra thứ ánh sáng lung linh. Thượng diện là từng đạo long khắc tinh tế. Trong thoáng chốc phảng phất từng hình ảnh mỹ nữ trần truồng xinh đẹp trên giường sửa soạn dung nhan hoặc nhảy múa. Thần kỳ vô cùng! Nhất là thanh âm mỹ diệu như có như không khiến cho nó cực kỳ bất phàm.
Tuy không biết bạch ngọc giường này có công dụng gì, cho dù kẻ đần cũng biết đây tuyệt đối là vật không bình thường. Phong Liệt lập tức muốn đem nó thu vào trong Long ngục không gian của riêng.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một giọng nữ vạn phần thanh thúy tức giận vang lên phía sau hắn:
- Phong Liệt? Chắc chắn là tên tiểu súc sinh này.
Nghe thanh âm sau lưng, Phong Liệt lập tức trong nội tâm máy .
Nhưng tác trên tay hắn không chậm chút nào, ngay tức khắc cái giường bạch ngọc cực lớn kia thu vào không gian Long ngục. Sau đó mới xoay người lại, cảnh giác người phía trước.
Không có bất ngờ gì xảy ra, thanh âm kia chính là của Hoàng Tử Nguyệt vừa mới rời đi cách đây chưa lâu.
Lúc này Hoàng Tử Nguyệt về phía Phong Liệt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đồng thời lại rất phẫn nộ.
Đối với việc Phong Liệt không theo Truyền Tống Trận mà trốn tới đây, Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm quả thực rất kinh hãi. Nàng cũng dựa vào khối khắc ấn tổ tiên lưu lại Phá Không Trận Vân mới có thể xuyên việt không gian. Còn Phong Liệt chỉ là một tiểu nhân vật Cương Khí Cảnh sao như ?
Trong lúc nhất thời, Hoàng Tử Nguyệt trong nội tâm đối với người đàn ông đã có quan hệ mật thiết với mình tràn đầy ngạc nhiên.
- Là ta thì sao? Chẳng lẽ nàng có thể tới lão tử ta thì không thể tới sao?
Phong Liệt lạnh .
- Hừ, Phong Liệt, ngươi thật có thể trốn đến đây, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta. Nhưng ngươi cho rằng bổn tiểu thư không dám ngươi sao?
Thấy Phong Liệt thản nhiên không sợ khi chuyện với mình, Hoàng Tử Nguyệt chân mày lá liễu dựng lên. Cương hoành uy áp Long Biến Cảnh đột nhiên phóng ra ngoài, lạnh lùng .
Mà Phong Liệt khi đối mặt với cường hoành uy áp của Hoàng Tử Nguyệt, vẫn tỉnh như không, mày cũng không nhăn lại, không có sợ hãi, :
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng cũng biết ta có chín mươi bảy mạng. Chỉ sợ cho dù ta có duỗi dài cổ cho nàng , cũng chưa chắc nàng dám xuống tay. Huống chi, muốn ta, chỉ sợ nàng vẫn chưa xứng.
- Ngươi…!
Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt trì trệ, trong đối mắt đẹp sát khí bức người:
- Hừ, ngươi thì tiện cho ngươi quá. Bổn tiểu thư sẽ bắt ngươi sống không bằng chết.
Nếu nửa câu không hài lòng, Long võ giả tất nhiên là sẽ dựa vào thực lực để chuyện.
Ngay khi dứt lời, Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên xuất ra một đoạn dây tiêm thử màu vàng phóng tới Phong Liệt.
Bạn thấy sao?