Triều ta đổi thành Thái tử giám quốc, hoàng hậu buông rèm chấp chính.
Tiêu Thừa Hữu bây giờ tám tuổi, dù có phản ứng chậm chạp, hắn là vua, không ai có thể phát hiện ra dị thường.
Đời này nó đối với ta rất thân thiết, thấy ta bận rộn, liền học xử lý việc nhỏ trong triều để chia sẻ cùng ta.
Ta đã từng hỏi qua nó, rằng có muốn chấp chính hay không?
Nó nhẹ nhàng khoát tay áo, phảng phất như cự tuyệt một chuyện tầm thường.
"Mẫu hậu không nên khó nhi thần, đế vương tối kỵ tầm thường và bất tài, nhi thần có thể có hôm nay đều là nhờ mẫu hậu chỉ dạy.
"Lại , thời gian qua nhàn tản đã quen, nhi thần không có cái mệnh lao lực kia."
Nó xong những lời tí tửng này, liền đột ngột ngừng .
"Nếu có quốc thái dân an, " Đáy mắt nó lóe ra ánh sáng, "Kẻ nắm quyền chính thức là ai lại có quan trọng nữa đâu?"
Ta khẽ một tiếng.
Lần này, ta không bởi vì Tiêu Thừa Hữu là hoàng tử mà nó.
Ta thích chính là sự hiểu biết của nó.
Có đứa con trai như nó, ta đời này không hối hận không oán trách.
Bạn thấy sao?