05
Trước đây, tôi và Tống Bạc Giản từng bí mật kết hôn.
Anh ấy là nam chính trong những bộ phim hành , còn tôi là nữ phụ phản diện.
Không ngờ , chúng tôi lại nhau.
Hồi đó còn trẻ, bùng cháy mãnh liệt, đến mức sống chết có nhau.
Ba năm sau, chúng tôi kết hôn.
Nhưng sau này, trở thành nam chính thực lực, gần ba mươi mà vẫn đóng vai thiếu niên mười tám, mười chín.
Còn tôi, ở tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám, lại phải vào vai mẹ của .
Không phải tôi đang chửi đâu.
Đúng là tôi đã đóng vai mẹ của ta.
Chúng tôi ít gặp nhau, cuộc sống dần dần không còn giao thoa.
Tình cảm từ mãnh liệt trở nên nhạt nhòa.
Cuối cùng, vào năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi đề nghị ly hôn.
Chỉ là không ngờ, một tháng sau khi ly hôn, tôi phát hiện mình mang thai, lại còn sinh đôi một trai một .
Lúc đó, sự nghiệp của tôi cũng rơi vào giai đoạn bế tắc, thế là tôi chính thức rời khỏi giới giải trí, về nhà sinh con.
Thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây hai đứa nhỏ đã ba tuổi rồi.
Sáng hôm sau, khoảng hơn 5 giờ, tôi đến chương trình sớm, buổi ghi hình vẫn chưa bắt đầu.
Tống Bạc Giản dẫn Hạ Thiên và Hạ Dương đến đón tôi.
Gặp lại , vẫn đẹp trai như bốn năm trước.
Ánh mắt tôi, mang theo cảm phức tạp khó tả.
Anh nhận lấy vali trong tay tôi, định gì đó, tôi lập tức quay sang Hạ Thiên và Hạ Dương.
Hai đứa nhỏ chạy ùa tới gọi tôi là mẹ, tôi ôm hai nhóc con, hôn hết bên trái rồi bên phải.
Chợt nhận ra Tống Bạc Giản vẫn chưa biết tôi có con.
Phải giải thích sao đây khi bọn trẻ vừa gặp đã gọi tôi là mẹ?
Thôi, đại .
Tôi gượng: “Con của trai ruột tôi, tôi nuôi từ nhỏ nên thân thiết hơn.”
Anh nhếch môi : “Được, sao thì là .”
Gặp gỡ mọi người xong, Tống Bạc Giản giới thiệu tôi.
Cố Kiều Kiều bất ngờ thốt lên: “Hóa ra là Hạ Noãn, tôi ngưỡng mộ lắm! Nhớ hồi xem phim Vô Cực, đóng vai mẹ của thầy Tống, lúc đó tôi còn học cấp ba. Xem phim xong, tôi đã thầm nhủ sau này nhất định phải trở thành ngôi sao lớn như . Không ngờ hôm nay lại gặp , tôi vui lắm!”
Cô trẻ rất chân thành.
Nhưng lòng tôi lại đau nhói.
Vết nứt trong mối quan hệ giữa tôi và Tống Bạc Giản bắt đầu từ bộ phim đó.
8 giờ, chương trình livestream chính thức bắt đầu.
Nhiệm vụ ngày đầu tiên là giành điểm để chọn phòng.
Cách giành điểm là bốn phụ huynh phải nấu ăn, trẻ sẽ bỏ phiếu. Gia đình nào nhiều phiếu nhất trong ngày sẽ ưu tiên chọn phòng.
Chuyện này, khó tôi rồi!
Dù là mẹ của hai đứa nhỏ, thức ăn dặm và bữa chính của chúng đều do giúp việc nấu.
Giờ phải sao đây?
Tôi nghiêng đầu Hạ Dương: “Dương Dương bảo bối, cơm mẹ nấu là ngon nhất, đúng không?”
Hạ Dương bĩu môi: “Mẹ còn biết nấu ăn à?”
Ha ha ha, đúng là lời trẻ con thật thà ghê.
Hạ Thiên thì chạy tới ôm chân tôi: “Mẹ ơi, bố biết nấu ăn.”
Tôi bực bội trong lòng: Hai đứa có thể đừng gọi “bố” ngọt xớt như thế không?
Đột nhiên, một giọng dịu dàng vang bên tai tôi:
“Noãn Noãn, giúp em nấu ăn.”
Tôi nhanh chóng nghiêng người sang bên khác: “Cảm ơn ý tốt của ảnh đế, tôi không dám nhận.”
Bốn năm không gặp Tống Bạc Giản, mỗi lần lại gần, tôi đều thấy phản cảm một cách tự nhiên.
Trên bình luận, không biết ai thả một câu:
【Ảnh đế và Hạ Noãn, hồi trẻ từng đóng chung phim thì phải.】
【Đúng thế, ngày xưa Hạ Noãn diễn tốt lắm, khiến tôi ghét cay ghét đắng luôn.】
…
Ừ, đúng đấy, lần sau đừng nhắc lại nữa.
06
Nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa phải tự mình đi tìm.
Tôi dắt Hạ Dương ra ngoài.
Trên đường, tôi gặp Thẩm Ngọc.
Hai đứa nhỏ nắm tay nhau, chơi rất vui vẻ.
Tôi và Thẩm Ngọc là diễn cùng khóa, cũng là thân.
Cô ấy biết chuyện giữa tôi và Tống Bạc Giản.
Ở góc khuất không có máy quay, ấy ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Noãn Noãn, có lẽ cậu nên cân nhắc, tái hôn với lão Tống.”
Tôi lắc đầu, không thêm gì nữa.
Khi chúng tôi tìm đủ nguyên liệu và trở lại bếp, Tống Bạc Giản và Cố Kiều Kiều đang trò chuyện rất vui vẻ.
Bình luận tràn ngập bong bóng màu hồng:
【CP cưng chiều của ảnh đế khóa chết.】
【Họ đứng cạnh nhau trông giống hệt vợ chồng dắt con đi chơi.】
…
Lòng tôi khẽ run lên, nỗi đau nhanh chóng lan tới đầu ngón tay.
Một vài hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí tôi.
Dù là bốn năm trước hay bây giờ, bên cạnh Tống Bạc Giản luôn có những người phụ nữ xinh đẹp vây quanh.
Tôi thở dài, cúi đầu xuống.
Khóe miệng Cố Kiều Kiều thoáng hiện một nụ nhẹ.
Cô ấy ghé sát vào Tống Bạc Giản, thì thầm điều gì đó mà tôi không nghe rõ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, bố giỏi chưa, bao nhiêu món luôn này!”
Hạ Thiên nắm ngón tay tôi, kéo về phía Tống Bạc Giản.
Tôi sợ mọi người hiểu lầm, vội vàng giải thích:
“Hạ Thiên chắc thấy Hạ Dương gọi tôi là mẹ nên bắt chước thôi.”
Mọi người mỉm lịch sự.
Thôi kệ! Ai hiểu thì hiểu!
Thẩm Ngọc và Cố Kiều Kiều bắt đầu nấu ăn, chỉ còn tôi là đang bị ép ngắm giỏ đồ ăn của Tống Bạc Giản.
Thấy thời gian sắp hết, tôi vội cắt khoai tây, cà chua, rau xanh thành từng miếng nhỏ, nấu một nồi canh rau.
Đỏ đỏ xanh xanh, cũng khá bắt mắt.
Nhưng khi bày lên bàn, tôi liền hối hận.
Thẩm Ngọc món địa tam tiên, màu sắc như hổ phách, rất ngon.
Cố Kiều Kiều salad rau củ, trình bày rất tinh tế.
Tống Bạc Giản không biết kiếm đâu ra một con gà, món gà quay, còn kèm thêm bánh trứng.
Ha ha! Ảnh đế đúng là cao tay!
Trẻ con lần lượt nếm thử các món, và không ngoài dự đoán, món của tôi xếp chót.
Tôi bất lực ôm lấy Hạ Dương: “Mẹ xin lỗi, mẹ không biết nấu ăn, về nhà mẹ sẽ học thật giỏi.”
Cố Kiều Kiều bỗng nhiên đứng trước máy quay:
“Làm gì có mẹ nào không biết nấu ăn? Thật tội nghiệp cho các bé! Nếu tôi mẹ, tôi nhất định sẽ chuẩn bị từng bữa ăn thật chu đáo cho con mình.”
Bình luận rộn lên ủng hộ ấy:
【Kiều Kiều đúng là tuyệt vời, tôi đã bảo Hạ Noãn không , mẹ kiểu gì kỳ cục , thất bại.】
【Còn là blogger mẹ và bé nữa chứ? Tôi nghĩ chỉ là dựng hình thôi, chắc đến thay tã cũng không biết .】
【Trước đây còn có người ship Hạ Noãn và ảnh đế Tống, tôi nghĩ họ bị điên rồi, ấy có điểm nào xứng với ảnh đế chứ?】
【Tôi chỉ ship CP cưng chiều của ảnh đế thôi, hai người mau lên kế hoạch sinh con đi!】
…
Thực ra tôi không quen biết gì với Cố Kiều Kiều.
Như ấy , tôi là sao nữ đã hết thời, rút khỏi giới giải trí, còn ấy là tiểu hoa mới nổi.
Giữa chúng tôi vốn không có cạnh tranh.
Không biết là tổ chương trình sắp xếp hay vì Tống Bạc Giản, mà ấy luôn lôi tôi ra nền để tô đậm hình tượng dịu dàng, trong sáng của mình.
Tôi không muốn xảy ra xung đột với ấy, dù sao quay xong chương trình, tôi cũng không còn liên quan gì tới giới giải trí nữa.
Không ngờ, Hạ Dương kiễng chân, chạm nhẹ vào mặt tôi:
“Mẹ ơi, không sao đâu. Mẹ là lần đầu mẹ, con cũng là lần đầu con, chúng ta đều không biết nấu ăn, chứng tỏ chúng ta sinh ra để là một gia đình.”
“Còn con nữa, còn con nữa!” Hạ Thiên chu môi chạy tới.
Hai đứa nhỏ, mỗi đứa ôm chặt một bên chân tôi.
Hu hu hu, đúng là trẻ con là thiên thần nhỏ mà.
Mọi buồn bực đều chúng chữa lành.
Bạn thấy sao?