Tôi đang hí hửng thì… một giây sau, tin tức đập thẳng vào mắt.
【Sốc! Tập đoàn Phỉ thị ra tay mạnh mẽ, công ty nhỏ sắp sản!】
Cái “công ty nhỏ” đó, chính là doanh nghiệp mà nam nữ chính vừa mới lập nên.
Tình tiết này… đã khác với giấc mơ rồi.
Tôi tưởng là tin giả, liền lên mọi nền tảng tra cứu.
Kết quả thật sự — đúng là công ty của nam nữ chính đang sản.
Ngay giây tiếp theo, sân bay bỗng hỗn loạn, vài người đàn ông mặc đồ đen xuyên qua đám đông, đi thẳng về phía tôi.
Trời bên ngoài u ám, mưa gió sắp kéo đến.
Tôi bị họ vây kín ở giữa.
Không biết qua bao lâu, nhóm người áo đen nhường ra một lối nhỏ.
Phản diện bước lên, cầm lấy chiếc túi xách của tôi.
Anh nhàn nhạt:
“Còn lý do nào khác không, vợ? Có thể ra hết một lượt.”
Tôi bị phản diện giam vào “phòng đen”.
Nói chính xác thì là… bị nhốt trong phòng ngủ chính.
Kế hoạch ăn tối với 18 trai đẹp chính thức sản, tôi tức đến mức muốn đập .
Nhìn quanh một vòng, toàn bộ nội thất trong phòng đều thiết kế đúng gu tôi.
Ngay cả cái bình hoa cũng đắt không tưởng.
Tiếc tiền, tôi không nỡ đập cái gì cả. Đành mở tủ quần áo của Phí Xuyên.
Ngăn nắp quá ha?
Tôi cố bày bừa cho biết mặt!
Tôi lấy hết đồ của ra, ném lung tung đầy đất.
Cuối cùng, ở sâu trong tủ, tôi phát hiện một chiếc hộp quà.
Mở ra, bên trong là một chiếc áo khoác.
Phí Xuyên cất nó rất cẩn thận, như báu vật.
“Giấu cái gì mà kỹ .”
Tôi cầm áo lên xem thử, định vứt lại vào hộp…
Nhưng đột nhiên — thấy quen quen.
Trông rất giống cái áo tôi tiện tay đưa cho nữ chính hôm đó.
Tôi lặng lẽ mở chiếc áo khoác ra, cuối cùng cũng lục lại ký ức của mình.
Kỷ niệm năm năm kết hôn, tôi đã lỡ quên mất.
Lúc đó quá gấp, không kịp đặt quà riêng nên tôi tạm thời mua hai chiếc áo khoác đôi, định sau này sẽ bù lại.
Chiếc của Phí Xuyên, vẫn luôn cất giữ cẩn thận.
Còn chiếc của tôi… tôi lại đưa cho người khác ngay trước mặt .
Giờ nghĩ lại, thay vì hôm đó Phí Xuyên cứ chằm chằm vào nữ chính, thì đúng hơn là đang vào cái áo khoác trên người ấy.
Bỗng thấy có chút tội lỗi trong lòng.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, nhặt lại đống quần áo mình vừa ném lung tung, gấp lại đàng hoàng.
Vừa dọn dẹp xong, điện thoại đổ chuông — là nhỏ thân gọi đến.
“Tao đang đứng ở sân bay chờ nè, sao mày chưa ra ?”
Tôi đành thật, là mình bị nhốt vào “phòng tối”, không đi nữa rồi.
Bên kia đầu dây, giọng nhỏ thân bỗng cao vút:
“Hai vợ chồng già rồi mà còn chơi mấy trò kịch tính thế cơ à?”
Nó còn đểu mấy tiếng:
“Thôi , hai người cứ ‘vui chơi’ thoải mái đi ha, lúc nào chơi chán rồi thì bay qua đây với tao, 18 đẹp trai tao giữ sẵn cho, không thiếu một ai đâu!”
Chưa kịp thở, lại có một cuộc gọi lạ khác gọi tới.
“Alo, xin hỏi có phải là Đường Đường không ạ?”
Giọng này nghe quen lắm — rất giống mà tôi gặp hôm đưa dù.
Tôi thử hỏi lại:
“Ninh An?”
“Chị còn nhớ em à?”
Dù đã sản, nữ chính cũng không hề thảm như tôi tưởng.
“Cảm ơn chị vì hôm đó đã cho em mượn áo khoác, em đã giặt sạch rồi. Cuối tuần này chị có thời gian không? Em muốn mời chị qua nhà ăn cơm.”
Cô ấy ngừng một nhịp,
“Nếu Phí cũng rảnh, chị có thể đưa ấy theo không ạ?”
“Dẫn theo Phí Xuyên á?”
“Vâng. Em và trai mới mở công ty nhỏ, chẳng may đắc tội với Phí, nên muốn mời ăn một bữa để xin lỗi.”
Nữ chính thẳng thắn hơn tôi nghĩ.
Tôi cúp máy, hít sâu một hơi, rồi gõ cửa:
“Phí Xuyên, thả em ra đi, em có chuyện muốn với .”
Không có tiếng nào đáp lại.
Vốn còn thấy hơi áy náy, giờ tôi bắt đầu bực, giơ chân đá mạnh vào cửa:
“Anh chồng kiểu gì ? Nhốt vợ như thế gọi là bản lĩnh à?!”
Vẫn không một âm thanh.
Tôi tức đến kiệt sức, vô thức vặn thử tay nắm cửa.
Cửa… mở ra.
?
Tôi phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra — Phí Xuyên hoàn toàn không khóa cửa.
Anh chỉ đơn giản là kéo tôi từ sân bay về, rồi “ném” tôi vào phòng ngủ chính.
Là tôi tự suy diễn quá nhiều, thấy đóng cửa cái “rầm” liền đinh ninh rằng mình bị nhốt.
Đúng là xem phim máu chó nhiều quá.
Tự nhiên cảm thấy càng có lỗi.
Tôi đưa một chân ra ngoài thăm dò, không có còi báo , không phải bẫy.
Trong bếp, phản diện đang bận rộn với cái tạp dề nhỏ tôi mua.
Anh vừa bê món cuối cùng ra bàn, ngẩng đầu liền thấy tôi lén lén lút lút đứng ở cửa.
“Rửa tay ăn cơm.”
Bạn thấy sao?