Nó đứng dậy, dựa sát vào tôi, còn tôi thì ôm con vui vẻ.
“Em mới đến Tây An, chưa quen đường xá. Để dẫn hai mẹ con đi dạo một vòng, dù sao cũng là cuối tuần, có thời gian mà.”
Nghe đến đây, Hỏa Hỏa giơ hai tay nhỏ xíu lên vỗ tay: “Cha nuôi thật tuyệt! Cuối tuần bố chẳng bao giờ dẫn con đi chơi, chỉ ở nhà chơi game thôi. Cha nuôi giỏi hơn bố! Cha nuôi có thể bố con không?”
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng Hỏa Hỏa lại: “Xin lỗi nhé, trẻ con vô tư quá!”
Triệu , xua tay: “Không sao đâu. Hỏa Hỏa đúng là đứa trẻ thông minh nhất mà từng gặp. Đừng từ chối nữa, mai qua đón hai mẹ con nhé. Giờ hai mẹ con nghỉ ngơi đi.”
Anh đứng dậy: “Hỏa Hỏa, cha nuôi về trước đây. Con ngủ sớm, ngủ ngon rồi mai cha nuôi dẫn con đi chơi.”
Hỏa Hỏa bị tôi bịt miệng, không , tay nó vẫy liên tục và gật đầu ra hiệu rằng đã hiểu.
Sau khi học trưởng Triệu rời đi, tôi ôm Hỏa Hỏa rồi đặt nó đứng trước mặt tôi.
Tôi ngồi xuống tấm thảm, ngang tầm mắt với Hỏa Hỏa.
“Hỏa Hỏa, con không thể mọi chuyện ra ngoài như , biết không?”
Hỏa Hỏa mím môi, rồi bất ngờ òa khóc: “Huhu…”
Nghe con khóc, tim tôi lại đau thắt. Tôi vội ôm con vào lòng, Hỏa Hỏa nức nở, thỉnh thoảng buột ra vài câu:
“Bố xấu, con không thích bố… Cha nuôi tốt, con thích cha nuôi.”
Tôi thở dài, ôm con chặt hơn.
Làm sao đây? Nếu Hỏa Hỏa biết rằng tôi và bố nó đã ly hôn, và tôi sẽ không mang con theo, liệu con có sụp đổ không?
Hỏa Hỏa đã ngủ say, tôi thì không thể nào chợp mắt.
Tôi không muốn để Hỏa Hỏa cho Lê Mặc. Dù ở với ấy, con sẽ có đầy đủ về vật chất, nếu ấy ảnh hưởng đến tính cách của con thì sao?
Một đứa trẻ tốt như , tôi không thể để con bị ảnh hưởng xấu.
Nhưng tôi lại không có khả năng kiếm tiền, đây chính là điểm yếu lớn nhất. Tôi không thể cho Hỏa Hỏa những điều tốt nhất. Nếu mang con đi theo, tôi sẽ không có cách nào nuôi con tốt .
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Hỏa Hỏa đã ngồi bên cạnh, cầm điện thoại của tôi.
“Hỏa Hỏa, sao con lại cầm điện thoại của mẹ?”
Hỏa Hỏa đưa điện thoại cho tôi: “Cha nuôi gọi đấy. Con bảo mẹ đang ngủ, khi nào mẹ dậy thì gọi lại cho cha nuôi.”
Tôi cầm điện thoại lên và gọi lại cho Triệu, hẹn gặp ấy sau nửa tiếng dưới sảnh khách sạn.
Hôm nay, Hỏa Hỏa tự cài hai chiếc tai mèo nhỏ lên đầu, trông đáng không chịu nổi.
Khi Triệu đón tụi tôi, ấy đã khen Hỏa Hỏa khiến con bé tít mắt.
Sau một ngày vui chơi, Hỏa Hỏa mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Tôi dẫn con về khách sạn, lo lắng con bị cảm lạnh.
Khi tôi vừa mở cửa phòng…
Tôi thấy Lê Mặc đang ngồi trên ghế sofa.
Túi xách trên tay tôi lập tức rơi xuống đất.
Hỏa Hỏa đang nằm trên vai tôi, mơ màng sắp ngủ, nghe tiếng đồ rơi nặng nề, con bé giật tôi tỉnh dậy.
Nó quay đầu lại và thấy bố nó.
Hình như tôi vừa nghe thoáng qua một tiếng “Ôi trời!” nhỏ từ con bé.
Nhưng khi Hỏa Hỏa, nó vẫn mơ màng Lê Mặc, có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi thôi.
Lê Mặc thả lỏng tay, vứt đồ chơi nhồi bông trong tay xuống, món đồ lăn vài vòng trên sofa rồi rơi xuống tấm thảm.
“Anh đã với em là không ra ngoài vào buổi tối rồi, đúng không? Em có biết nếu hai mẹ con gặp phải kẻ xấu thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Em không coi trọng bản thân thì thôi, đừng kéo Hỏa Hỏa vô tội vào mà chịu đựng cùng em.”
Tôi đặt Hỏa Hỏa lên giường bên cạnh, rồi cầm điện thoại lên, vừa nhắn tin vừa với con: “Hỏa Hỏa, con buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp nhé.”
Hỏa Hỏa ậm ừ rồi ngủ lại ngay.
Sau khi ném điện thoại sang một bên, tôi Lê Mặc và hỏi: “Sao lại tới đây?”
Anh ấy nhạo: “Sợ em không biết cách chăm con, nên đến đón Hỏa Hỏa về.”
Tôi ấy và nhếch mép: “Anh thì chẳng lo cho con, còn em thì lại quá lo.”
Anh ấy , tôi cũng theo: “Từ khi con chào đời đến giờ, em chưa thấy chăm sóc con lần nào. Tất cả đều là em . Anh chưa từng thay tã, chưa từng cho con ăn. Vậy mà lại bảo em không biết chăm con? Em không biết, chẳng lẽ biết à?”
Sắc mặt Lê Mặc đột nhiên lạnh hẳn: “Em học ở đâu ra cái kiểu năng hỗn láo thế này? Cái vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn trước đây của em đâu rồi? Anh cưới em là vì em biết nghe lời, còn bây giờ em đi, em biến thành cái dạng gì rồi? Chắc là do đám xấu của em dạy hư chứ gì. Em không biết câu ‘Xuất giá tòng phu’ à?”
Những kỷ niệm về ba năm qua bất chợt ùa về trong đầu…
Bây giờ tôi thật sự cảm thấy buồn nôn.
“Lê Mặc, em thất vọng thật đấy.”
Lê Mặc ngẩn người. Câu mà thường dùng với tôi, giờ tôi trả lại cho .
Anh ấy hiểu ngay và sắc mặt lập tức trở nên khó chịu.
“Tần Dao, em có ý gì? Gì mà thất vọng? Anh đã gì khiến em thất vọng? Em có tư cách gì mà ra từ đó?”
Tôi : “Lê Mặc, hóa ra cũng biết từ đó có sức sát thương nhỉ? Chỉ mới một lần mà đã chịu không nổi rồi. Vậy có từng nghĩ đến việc, suốt ba năm qua đã với em cả chục lần, trăm lần như không? Em chịu đựng cho đến giờ mới thấy bản thân giải thoát.
Bạn thấy sao?