Tôi và Lê Mặc quen nhau qua sự giới thiệu của gia đình.
Ngay từ lần đầu gặp ấy, tôi đã có cảm giác như nhặt vàng rơi từ trên trời xuống, vì ấy chính là đàn khóa trên mà tôi đã thầm thích suốt hai năm.
Ban đầu, tôi nghĩ sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi sẽ không còn liên quan gì nữa.
Nhưng không ngờ, tôi lại gặp ấy trong một buổi mai mối.
Sau đó mọi chuyện rất đơn giản: tôi hoàn toàn đồng ý, ấy cũng không phản đối.
Chúng tôi hẹn hò một năm rồi kết hôn, và một năm sau tôi đã sinh con, đặt tên là Hoả Hoả.
Tên “Hỏa Hỏa” của con bé là do tôi nghĩ ra, vì bố nó quá lạnh lùng, tôi không muốn con mình kế thừa tính cách này nên chọn cái tên “Hỏa Hỏa” để cân bằng.
Nhưng không ngờ rằng Hỏa Hỏa lại là một bé nóng tính, hoàn toàn đối lập với bố nó.
Lê Mặc không hiểu nổi tại sao Hỏa Hỏa lại có tính cách như , hoàn toàn không giống hai đứa tôi.
Nhưng tôi biết, vì tôi chính là người như thế.
Sự điềm tĩnh của tôi hàng ngày chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Ba năm sau khi kết hôn, Lê Mặc lại một lần nữa bỏ lỡ khoảnh khắc đón giao thừa.
Tôi đã cùng Hỏa Hỏa xem pháo hoa, rồi hôn nhẹ lên má con bé.
Hỏa Hỏa bị nhột, và “Mẹ xấu xa quá”.
Tôi ôm nó chặt hơn, rồi lén để lại hai giọt nước mắt trên chiếc mũ thỏ của nó.
Tôi cũng không muốn Hỏa Hỏa rời xa tôi, tôi biết chỉ khi ở bên Lê Mặc, con mới có thể hưởng thụ điều kiện tốt nhất, sống cuộc sống ổn định nhất, học ở những ngôi trường tốt nhất.
Chứ không phải đi theo tôi, một người mẹ đã quyết định ly hôn, để bươn chải ngoài kia.
Ngày 16 tháng Giêng, tôi đưa đơn ly hôn cho Lê Mặc.
Anh ấy không hỏi lý do, chỉ lặng lẽ ký tên.
Từ lúc lấy giấy kết hôn, sống qua vài năm hôn nhân, cho đến lúc cầm giấy ly hôn, cũng chính là khép lại mối đơn phương của tôi.
Tôi về nhà thu dọn hành lý và đưa Hỏa Hỏa đi cùng.
Dù Hỏa Hỏa có hơi nóng tính, con lại rất ngoan và nghe lời.
Trên đường đi, con không hề quấy khóc, nó luôn ngồi yên trong lòng tôi, chăm ngắm cảnh ngoài cửa sổ tàu.
Bác ngồi bên cạnh bị Hỏa Hỏa cho mê mẩn, không ngớt lời khen con dễ thương, ngoan ngoãn.
Hỏa Hỏa chìa bàn tay nhỏ xíu đặt lên cánh tay của bác , rồi gọi một tiếng “Bà ơi” bằng giọng non nớt, khiến tất cả mọi người xung quanh phải tan chảy.
Một trẻ ngồi gần đó ghé qua và : “Chị ơi, em quay video bé nhà chị, em có thể đăng lên mạng xã hội không? Bé dễ thương quá trời!”
Còn chưa kịp để tôi trả lời, Hỏa Hỏa đã gật đầu đồng ý.
Cô nhẹ nhàng hét lên trong phấn khích, còn tôi thì : “Con chị đã gật đầu rồi, thì thôi!”
Tôi dẫn Hỏa Hỏa đến Tây An, chuẩn bị tận hưởng tháng tự do sắp tới.
Hỏa Hỏa giờ chính là đồng hành trong các bữa ăn và các chuyến du lịch của tôi.
Tôi nắm tay Hỏa Hỏa, bàn tay nhỏ xinh nằm gọn trong tay tôi, trông đáng vô cùng.
Tôi chụp lại khoảnh khắc ấy và đăng lên mạng xã hội với caption: “Xuất phát du lịch cùng đồng hành của tôi đây!”
Chưa đầy ba phút sau, điện thoại reo lên.
Tôi bắt máy: “Hai mẹ con đang đi đâu đấy?”
Tôi ôm Hỏa Hỏa rồi hôn nhẹ lên má con bé: “Tụi tôi đến Tây An rồi, định cho con đi chơi thật vui.”
“Đừng để con chơi quá đà, ý an toàn, đừng ra ngoài buổi tối, nhớ về khách sạn sớm.”
Tôi ừ một tiếng, trong lòng hơi bất ngờ.
Từ khi nào Lê Mặc lại biết lo lắng và dặn dò chi tiết như thế nhỉ?
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều: “tôi biết rồi.”
“Ở Tây An, em có bè gì không?” Lê Mặc hỏi tiếp.
Tôi bị câu hỏi của cho ngớ người, vì thật sự tôi chưa từng để ý đến chuyện đó.
Nhưng để Lê Mặc cảm thấy yên tâm là tôi và Hỏa Hỏa an toàn, tôi bèn đáp bừa: “Có chứ, tôi có ở đây mà!”
Đúng như dự đoán, tôi còn chưa hiểu hết ý của ấy thì Lê Mặc đã cúp máy.
Gì đây chứ? Nhưng nhờ đó, tôi có một ý tưởng mới.
Tôi quyết định đăng một status lên mạng xã hội, xem có ai ở Tây An không.
Kết quả là, tôi thấy bài đăng trước đó đã nhận rất nhiều lượt like.
Trong đó, có một bình luận khiến tôi bất ngờ: “Đây ở đâu ? Cho tôi tham gia chuyến đi với không?”
Ngay lập tức, tôi gọi cho Triệu, học trưởng của tôi.
“Anh đang ở Tây An à?”
“Đúng rồi, sao em đến đây mà không gì thế?”
“Chồng em không đi cùng à?”
“Không, ấy bận mà. Em đưa con đi chơi.”
Anh ấy : “Chồng em lúc nào cũng bận thế nhỉ, hình như chẳng có thời gian để ở bên.”
Tôi chỉ và : “Anh ấy phải kiếm tiền nuôi em mà.”
Ngày hôm sau, tôi dẫn Hỏa Hỏa đi ăn cùng với học trưởng.
Hỏa Hỏa tự biết dùng đũa, khiến Triệu thích thú không chịu nổi.
“Để cha nuôi của nó nhé?”
Chưa kịp để tôi phản ứng, Hỏa Hỏa đã giơ tay và : “Được ạ!”
Tôi cũng đành chịu, không liên quan gì đến tôi, Hỏa Hỏa tự nhận cha nuôi mà.
Buổi chiều hôm đó, Hỏa Hỏa chìm đắm trong đống đồ chơi nhồi bông mà Triệu vừa mua cho.
“Nói thật nhé, nuông chiều nó quá đấy. Con bé thích là mua ngay à? Nhiều đồ thế này, em còn chẳng biết sao để mang về nữa.”
Hỏa Hỏa tôi đầy tội nghiệp, sợ rằng tôi sẽ không giúp nó mang đống đồ chơi đó về nhà.
Hỏa Hỏa quay đầu Triệu vừa nhận cha nuôi, Triệu lập tức khẳng định: “Cha nuôi sẽ giúp con mang về, yên tâm đi.”
Hỏa Hỏa vui vẻ, liền nhảy lên ôm Triệu và tiếp tục chơi.
Tôi tức giận đến nghiến răng: “Cái đứa nhỏ xảo quyệt này đúng là biết cách lấy lòng người khác!”
Sau khi chụp ảnh hai người, tôi lại đăng lên mạng xã hội: “Thật đáng ghét, tôi đã mất chỗ đứng rồi!”
Một phút sau, điện thoại của Lê Mặc gọi tới.
“Đống đồ chơi nhồi bông đó là do Triệu học trưởng mua cho Hỏa Hỏa à?”
Anh ấy chắc không phải lúc nào cũng theo dõi trang cá nhân của tôi chứ?
“Ừ đúng rồi, sao ?”
Lê Mặc ở đầu dây bên kia bật : “Em đi du lịch chứ có phải chuyển nhà đâu, mua nhiều đồ chơi như thế gì? Giờ huống này em tính xử lý thế nào, có kế hoạch gì không?”
Tôi bị hỏi đến ngơ ngác, trong đầu chẳng nghĩ ra gì: “Lại bị dạy dỗ rồi đây!”
Thấy tôi im lặng , Lê Mặc tiếp tục: “Lần sau việc thì não một chút. Và tại sao lại để Hỏa Hỏa ngồi gần cậu Triệu như ? Em nghĩ gì thế? Đó là con của em đấy, để nó ngồi gần một người đàn ông lạ như thế, em có nghĩ đến hậu quả không? Nếu cậu ta có ý đồ xấu hoặc có vấn đề gì về tâm lý, mà Hỏa Hỏa xảy ra chuyện thì em sẽ hối hận đến mức nào?”
Tôi nhận ra tim tôi đập nhanh, tay cũng hơi run rẩy.
Lê Mặc đang cái gì ? Anh ấy sao có thể rủa chính con mình như thế?
“Anh có biết mình đang cái gì không? Anh còn là người nữa không? Anh rủa chính con mình à?”
Tôi kiềm chế không phần sau vì ngại học trưởng Triệu đang ở gần đó.
Bạn thấy sao?