6
Không lâu sau, con trai tôi trở về. Theo sự sắp xếp của Khâu Vô Trần, nó đến nhà ấm trồng hoa để thuyết phục tôi lần nữa.
Lời lẽ vẫn là những lời hôm qua.
Tôi lặng lẽ nghe xong, : “Con giúp cha con đuổi mẹ đi, chẳng qua là vì cảm thấy địa vị của mình đã ổn định rồi. Ông ta chỉ có một người con trai là con, Thẩm Lâm không thể đe dọa con.”
Con trai ngẩn người.
Tôi bình tĩnh : “Con sai rồi. Thẩm Lâm mới 47 tuổi, vẫn còn khả năng sinh sản. Vì cuộc sống nửa đời sau, chắc chắn bà ta sẽ tìm mọi cách để mang thai, đến lúc đó, con sẽ không còn là đứa con duy nhất của cha con nữa.”
Sắc mặt con trai tôi khẽ thay đổi.
Tim tôi chua xót, đi, con người chính là như .
Nói bao nhiêu cảm cũng vô ích, chỉ có về lợi ích mới có thể chạm đến tâm hồn.
Tôi kiềm chế nỗi buồn trong lòng, tiếp tục bình tĩnh : “Nếu mẹ ly hôn với cha con, thì sẽ không ai kiểm soát ông ta nữa. Ông ta có thể sinh con với Thẩm Lâm, cũng có thể sinh con với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Ông ta có thể có vô số con cái. Nhưng mẹ thì khác, con sẽ là đứa con duy nhất của mẹ.”
Con trai tôi lắp bắp : “… Mẹ.”
Tôi đi đến xoa đầu nó: “Tài sản của mẹ chắc chắn sẽ là của con, tài sản của cha con thì chưa chắc đâu, bây giờ đã biết nên chọn như thế nào rồi chứ?”
Con trai tôi im lặng một lúc, gật đầu: “Mẹ, con hiểu rồi.”
Tôi rút tay lại: “Rất tốt.”
Phía sau nụ là những giọt nước mắt chưa rơi.
Khâu Vô Trần lại một lần nữa đề nghị ly hôn với tôi.
Tôi không còn dây dưa nữa, gật đầu đồng ý và cầu phân chia nhiều tài sản hơn.
Khâu Vô Trần rất do dự.
Con trai tôi khuyên nhủ ông ta: “Cha ơi, chuyện này là do chúng ta có lỗi với mẹ trước, tiền mất có thể kiếm lại , ầm lên thì không có lợi cho ai cả.”
Có sự trợ giúp của con trai, không biết hai người đã bàn luận điều gì, hai ngày sau, Khâu Vô Trần đã đồng ý với đề xuất của tôi.
Nơi ký kết là trong nhà ấm trồng hoa mà tôi thích.
Chỉ có tôi và Khâu Vô Trần.
Bầu không khí rất ôn hòa.
Vẻ mặt Khâu Vô Trần lại có chút buồn bã, : “A Noãn, tôi em.”
Tôi muốn hỏi ông ta, nếu như tôi, tại sao lại ép tôi ly hôn?
Nhưng tôi cảm thấy không cần phải hỏi nữa.
Ông ta : “Sau khi ly hôn, chúng ta vẫn là , có việc gì cứ với tôi, tôi sẽ giúp.”
Câu này giống như “hôm khác mời ăn cơm” .
Nếu sau này tôi vẫn còn hữu ích với ông ta, câu này sẽ có ý nghĩa.
Còn nếu tôi không còn giá trị, câu này chỉ là lời thừa.
Tôi hiểu rõ trong lòng, cũng không vạch trần, chỉ : “Nếu tôi xin , chắc chắn Thẩm Lâm sẽ ghen. Cô ta không giống tôi, dù có qua lại thư từ với 20 năm và không đề cập đến thì tính cách của ta đã định sẵn không cho phép lộn xộn.”
Khâu Vô Trần khẽ mím môi: “Đó là vì em không hiểu ấy, mặc dù ấy đã giec người, bản chất lại là một người tốt.”
Tôi tự giễu một tiếng.
Đúng , tôi không hiểu ta.
Tôi không hiểu bất kỳ ai, bao gồm cả Khâu Vô Trần.
Tôi thật sự không thể hiểu, một người sắc sảo và lý trí trong kinh doanh như lại có thể mê muội cưới một kẻ s/át nhân... không, là tiểu thư sau bức tường cao.
Khi ông ta cùng chung chăn gối với Thẩm Lâm, không sợ ta sẽ cầm d.a.o ch/ém mình sao?
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Khâu Vô Trần kết thúc một cách bình tĩnh và khiêm tốn.
Những người trung niên có danh tiếng phần lớn sẽ không ầm ĩ.
Chúng tôi đã sớm học cái gọi là EQ trong những va chạm của cuộc đời, học cách dừng lại ở mức vừa đủ, học cách việc phải để lại một đường lui.
Nhưng cũng ngày càng cố chấp, bướng bỉnh.
Trong một số chuyện không ra sao lại cố chấp một cách kỳ lạ, như thể đây là đặc điểm chung của con người khi về già.
Khâu Vô Trần cố chấp muốn lấy bạch nguyệt quang.
Tôi cố chấp bảo vệ sự tự trọng mong manh của mình, cố chấp tranh cãi để khẳng định vị trí của mình.
Chúng tôi vừa cố chấp một cách không lý trí, vừa có thể lý trí phân chia tài sản, cổ phần, hoàn tất việc bàn giao.
Làm xong mọi việc.
Một tiếng vỗ tay mỗi người một ngả, người người đều vui.
Tôi đã lấy đi hơn một nửa tài sản của Khâu Vô Trần, rời khỏi biệt thự.
Từ giờ trở đi, tôi chỉ có một mình.
Con trai đúng, thực ra ly hôn rất tốt.
Tôi không cần phải giúp Khâu Vô Trần quản lý gia đình, hiếu kính cha mẹ khó tính của ông ta, giúp ông ta xử lý một số mối quan hệ phiền phức.
Tôi có tiền, có thể những chuyện mình muốn.
Hy vọng ông ta và vị tiểu thư sau bức tường cao kia có thể sống tốt với nhau.
Bạn thấy sao?