Ly Hôn Tuổi 50 – Chương 5

 

Đứng trong phòng khách to lớn rộng rãi, tôi cố gắng giữ vẻ thanh lịch và bình tĩnh, sai người giúp việc bên cạnh: “Dì Chu, pha trà đi.”

 

Phòng khách xa hoa, người giúp việc đông đúc, ánh đèn lộng lẫy. 

 

Khung cảnh đầy giàu có và hào nhoáng. 

 

Nhưng hôn nhân lại là một mớ hỗn độn. 

 

Bầu không khí căng thẳng.

 

Dì Chu mang trà ra.

 

Tách trà cổ bằng sứ thanh hoa, trà xanh thanh thoát.

 

Thẩm Lâm cầu cứu Khâu Vô Trần. 

 

Bàn tay rộng lớn của ông ta nhẹ nhàng nắm lấy tay bà ta, : “Uống đi.”

 

Thái độ bảo vệ rất rõ ràng.  

 

Tim tôi chua xót, suýt nữa không khống chế nét mặt.  

 

Chỉ là một cuộc gặp mặt nho nhỏ, dừng lại ở mức độ vừa phải là , không ngờ Thẩm Lâm đột nhiên quỳ phịch xuống sàn gỗ, giọng điệu khẩn thiết: “Chị An, sau này chị lớn, em nhỏ, chúng ta sống hòa thuận không?”

 

Tôi bị bà ta cho ngơ ngác.  

 

Thẩm Lâm lại đứng dậy, nắm lấy tay Khâu Vô Trần, ngẩng đầu : “Em Khâu Vô Trần, em muốn ở bên ấy.”  

 

Dáng vẻ bướng bỉnh và can đảm của bà ta khiến tôi nhớ lại cách Khâu Vô Trần từng kể về thời họ nhau bị giáo viên bắt , Thẩm Lâm cũng phản kháng dũng cảm như .

 

Khâu Vô Trần vào đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng của Thẩm Lâm. 

 

Ông ta kéo Thẩm Lâm ra phía sau, giọng trầm khàn: “Lâm Lâm, trước đây không bảo vệ em, mỗi lần đều để em đứng ở phía trước, bây giờ, đến lượt đứng ra.” 

 

Cảnh tượng này, giống như một đôi nhân đã chịu đựng bao gian truân, thổ lộ cảm trước mặt kẻ xấu, vô cùng cảm .  

 

Nếu tôi không phải là kẻ xấu ấy.

 

Tôi không thể thêm nữa, kiềm chế nước mắt rồi đi lên lầu. 

 

Khâu Vô Trần đã sắp xếp cho Thẩm Lâm ở phòng ngủ dành cho khách cách tôi xa nhất. 

 

Tôi ngồi trong phòng hoa thích, nghe thấy những người giúp việc bên ngoài đi đi lại lại, vội vàng di chuyển đồ đạc, bố trí phòng ở.

 

Trong vài ngày, Khâu Vô Trần đã tự mình dẫn bà ta đi xem biệt thự, dạy cho bà ta cách sử dụng mọi thứ. 

 

Hai người ngồi trên ghế sô pha ở sân trước, thân mật sát bên nhau. 

 

Khâu Vô Trần tặng bà ta một chiếc điện thoại mới, kiên nhẫn dạy bà ta sử dụng như thế nào. 

 

Bà ta dùng một lúc thì tức giận, ném chiếc điện thoại xuống đất: “Em không học nữa!” 

 

Khâu Vô Trần không tức giận, bảo người giúp việc mang lên chiếc điện thoại mới: “Phát triển hai mươi năm rồi, nhất thời không học là bình thường, từ từ thôi.” 

 

Thẩm Lâm đã ném tổng cộng năm chiếc điện thoại, mới miễn cưỡng học cách sử dụng. 

 

Tôi lặng lẽ quan sát bà ta qua lớp kính sát đất. 

 

Lần đầu gặp nhau, đột nhiên Thẩm Lâm quỳ xuống trước mặt tôi, khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

 

Có thể suy đoán rằng bà ta hành rất quyết liệt. 

 

Khi đó, tôi ngây người chưa kịp phản ứng, chỉ trong chút thời gian ấy, bà ta đã không chờ nữa mà đứng dậy, ngẩng cao đầu tuyên bố với Khâu Vô Trần. 

 

Có thể suy đoán tính cách của bà ta rất nóng vội. 

 

Giờ đây, khi thấy quá trình bà ta học cách sử dụng điện thoại, tôi càng chắc chắn rằng bà ta là một người cảm không ổn định và phản ứng không thể kiểm soát.

 

Khâu Vô Trần lại hết lòng chiều chuộng. 

 

Nghe thấy tiếng vui vẻ của Thẩm Lâm, lòng tôi đã từ cuồn cuộn sóng ngầm trở nên tĩnh lặng như mặt nước.

Trương Ái Linh từng kể câu chuyện về hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.  

 

Thẩm Lâm là hoa hồng trắng của Khâu Vô Trần.  

 

Tôi lại không phải hoa hồng đỏ.  

 

Tôi là một cọng cỏ mà Khâu Vô Trần cưới khi không còn lựa chọn nào khác.  

 

Là sự tạm bợ của ông ta trong lúc sa cơ.  

 

Tiết kiệm lại bền, có lợi ích thực tế, cũ rồi thì có thể vứt đi.  

 

Vậy thì, hãy ly hôn đi.  

 

Tôi tự nhủ.  

 

Chỉ có điều, phải để Khâu Vô Trần chủ đề xuất.  

 

Tôi mới có thể giành nhiều lợi thế trong cuộc đàm phán.  

 

Giữa hai người trung niên đã lăn lộn lâu trong xã hội này, có thể về , về thân, nếu về cảm thì thật là buồn .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...