13
Khâu Vô Trần và con trai đều muốn tôi tái hôn, Thẩm Lâm không đồng ý.
Dưới sự khuyên nhủ của tôi, con trai đã từ bỏ suy nghĩ tái hôn.
Tôi : “Mẹ tái hôn với cha con, nếu cha con lại tìm người phụ nữ khác, tài sản của chúng ta sẽ phải chia cho những người phụ nữ và con cái khác.”
“Con là đàn ông, nên hiểu đàn ông, đến 80 tuổi ông ta vẫn có thể sinh con ngoài giá thú.”
“Còn mẹ thì khác, mẹ đã 50 rồi, không thể nào mạo hiểm để sinh thêm con, mẹ chỉ có một người con trai là con. Nếu mẹ không tái hôn, chỉ cần con chăm sóc mẹ thật tốt, thì sau khi mẹ mất ba trăm triệu trong tay mẹ nhất định sẽ là của con.”
“Nên lựa chọn thế nào, hiểu rõ chưa?”
Con trai im lặng một lát, rồi gật đầu: “Hiểu ạ.”
Tôi gửi cho nó xem những bình luận của đám người Tiểu Trương, Tiểu Vương trong vòng bè: “Học hỏi cho tốt, mẹ cần giá trị về cảm .”
“Mặc dù con là con ruột của mẹ, chỉ cần mẹ có tiền, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng phục vụ mẹ, đối xử tốt với mẹ, xếp hàng chờ để thừa kế tài sản của mẹ.”
“Nếu sau này con còn mẹ tức giận, mẹ sẽ liều mạng tiêu hết ba trăm triệu này, để con không nhận một xu nào.”
Con trai : “Mẹ, đừng lung tung, mẹ xem, lại đang dạy dỗ con rồi…”
Tôi tức giận : “Chẳng phải là con nhắc đến việc tái hôn khiến mẹ không vui trước sao?”
Con trai vội vàng giải thích: “Con tưởng mẹ rất muốn tái hôn…”
Tôi đáp: “Muốn cái quái gì!”
Con trai : “Mẹ, mẹ đều đúng, mẹ ăn muối nhiều hơn con ăn cơm. Qua sự việc này, con đã trưởng thành rồi. Ôi, lúc đó con thật ngu ngốc, lại đi đồng cảm với bố, thực ra mẹ mới là người con nhất trên đời, là người mẹ tuyệt vời nhất!”
Thằng nhóc này, chỉ biết linh tinh để dỗ tôi vui.
Tôi đánh vào đầu cún của nó rồi quay lưng trở lại phòng.
Không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt đầy mặt.
Tôi 50 tuổi rồi, chỉ có một đứa con, đã dành hơn mười năm tâm huyết cho nó, sao có thể không thương nó ?
Qua việc ly hôn, tôi đã hiểu rằng phải thu lại cảm dành cho chồng và con trai.
Không thể tiếp tục hy sinh một cách mù quáng.
Tiền phải nắm chắc trong tay.
Tôi không dám đánh cược lương tâm của con trai nữa.
Tiền mới chính là con trai tôi, những đứa con khác đều là giả.
Tôi tiếp tục sống một cách bình thản.
Khâu Vô Trần thường gọi điện cho tôi, hoài niệm về quá khứ, thở ngắn than dài.
Còn hẹn gặp tôi, cố gắng để tái hôn.
Tôi : “Nếu Thẩm Lâm biết chúng ta gặp nhau, nghĩ ta có ch/ém tôi không?”
Khâu Vô Trần không lời nào.
Trước đây, ông ta sẽ không hề do dự : “Mặc dù ấy đã giec người, bản chất là người tốt.” Giờ đây lại im lặng không gì.
Ông ta lén lút gọi điện cho tôi, tôi đã chặn số của ông ta.
Ông ta còn cử người mang quà, hoa tươi, túi xách v.v đến cho tôi.
Giống như thời kỳ đang .
Tôi vẫn không gặp mặt.
Tôi không có hứng thú xen vào cuộc hôn nhân của một người đàn ông chưa ly hôn.
Và cũng không còn hứng thú với hôn nhân nữa.
Khâu Vô Trần rất muốn ly hôn, ông ta không thể.
Vị tiểu thư sau bức tường cao Thẩm Lâm, không có gì trong tay, gần năm mươi tuổi, lại không có người thân, sức khỏe tốt, có thể là người vô địch.
Vừa nhắc đến chuyện ly hôn, ta lại cầm d.a.o đòi cùng chec, Khâu Vô Trần không biết sao với ta.
Ngày trước Khâu Vô Trần ly hôn với tôi đã bị tổn thương nặng nề.
Ông ta bí mật kết hôn với Thẩm Lâm, vốn định lặng lẽ xử lý, chờ cho Thẩm Lâm thích nghi với hoàn cảnh rồi từ từ xuất hiện trước mọi người.
Hành này của ông ta trong mắt rất nhiều người phụ nữ lại có ý nghĩa khác.
Thẩm Lâm vốn đã tự ti về việc mình từng ngồi tù, cách của Khâu Vô Trần rõ ràng đã giẫm vào chỗ đau của ta.
Cô ta nhất định phải ầm ĩ lên ở công ty để tuyên bố quyền sở hữu, công khai chuyện kết hôn.
Sau khi biết về xuất thân của Thẩm Lâm, mọi người đều cảm thấy đầu óc Khâu Vô Trần bị úng nước.
Sau đó, Thẩm Lâm trở nên nhạy cảm đa nghi, thường xuyên đến công ty kiểm tra.
Cô ta còn nhất quyết theo Khâu Vô Trần đi công tác, tham gia các bữa tiệc, ta không biết cách xử lý các mối quan hệ xã hội, lúc nào cũng mang theo những chiếc gai sắc nhọn, khiến Khâu Vô Trần mất đi không ít hợp đồng.
Lần cuối cùng, Thẩm Lâm đã đắc tội một khách hàng lớn.
Mối hợp tác mà Khâu Vô Trần theo rất lâu đã đổ bể.
Sau khi về nhà, giữa Khâu Vô Trần và Thẩm Lâm nổ ra một trận cãi vã.
Cãi đến đoạn kịch liệt, Thẩm Lâm cầm d.a.o ch/ém ông ta, rằng muốn cùng ông ta xuống địa ngục, một đôi uyên ương địa ngục.
Khâu Vô Trần bị c.h.é.m trọng thương.
14
Thẩm Lâm lại một lần nữa vào tù.
Cô ta khóc lóc không phải cố ý, lúc đó đầu óc trống rỗng, không biết mình đã gì.
Cô ta chảy nước mắt cầu xin tha thứ.
Khâu Vô Trần hôn mê trong khi cấp cứu, không thể tha thứ cho ta.
Con trai đã sợ hãi ta từ lâu, bày tỏ không tha thứ.
Thẩm Lâm bị giam giữ.
Sau khi Khâu Vô Trần cứu sống, sức khỏe của ông ta không còn như trước, đi vài bước đã thở dốc.
Chỗ bị thương vẫn luôn đau, đau đến nỗi không thể ngủ .
Cơn đau có thể sẽ theo ông ta suốt quãng đời còn lại.
Nhưng ít nhất, ông ta đã hoàn thành nỗi tiếc nuối 20 năm, việc trả giá một chút cũng là điều nên .
Khâu Vô Trần gọi con trai về, dẫn dắt nó vào kinh doanh, dự định để lại sự nghiệp cho con trai.
Tôi không tái hôn với ông ta, cũng không có ý định khởi nghiệp.
Lăn qua lăn lại khởi nghiệp, nếu có thể một nữ doanh nhân thành đạt đúng là rất vẻ vang, cuộc sống hiện tại của tôi cũng rất tốt.
Nếu mà khởi nghiệp không thành công, mất hết gia sản thì đâu còn ý nghĩa nữa.
Ba thứ dễ sản: khởi nghiệp, đầu tư chứng khoán, cờ bạc.
Không chạm đến là .
Thường ngày cứ tiêu tiền là .
Lãi suất mỗi ngày sinh ra trong tài khoản của tôi, là khoản tiền người khác kiếm trong một năm.
Đến thêm mấy người như Tiểu Trương, Tiểu Vương, Tiểu Hà dụ tôi, tôi cũng không để ý.
Chỉ cần họ dỗ tôi vui, bán những thứ không quá lố thì cũng chẳng sao.
Mối quan hệ giữa tôi và con trai chưa bao giờ tốt đến .
Tôi cứ tiêu tiền, cứ vui vẻ, thu cảm lại, dành nhiều hơn cho bản thân.
Sống tự do tự tại.
-HẾT-
---
🍁 Giới thiệu truyện nhà mình
Ngày kỷ niệm kết hôn, tôi ném cho Thẩm Minh Châu đơn ly hôn.
Đơn giản là vì vô thấy ta ở trung tâm thương mại đối xử với đồng nghiệp kiên nhẫn và dịu dàng.
Đối với tôi, lại cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Anh ta lạnh: “Chỉ vì việc này? Hạ Thanh Chi, con mẹ nó có bệnh phải không?”
Tôi không phủ nhận, vẫn bình tĩnh mà .
“Đúng, tôi có bệnh, bệnh mắt, không biết người.”
---
📚 Tên truyện: Trách tôi không biết người
Bạn thấy sao?