Ly Hôn Tuổi 50 – Chương 1

VĂN ÁN

Năm tôi 50 tuổi, Thẩm Lâm - người đã ngồi tù 20 năm thả. 

 

Khâu Vô Trần đề nghị ly hôn với tôi, muốn chăm sóc nửa đời còn lại của Thẩm Lâm. 

Họ từng nhau oanh oanh liệt liệt thời trẻ, phải chia tay trong tiếc nuối.

 

Thẩm Lâm không chịu nổi bạo lực gia đình, tức giận giec cha mẹ rồi bị kết án chung thân. 

 

Khâu Vô Trần mỗi năm đều đến thăm ta, viết thư cho ta. Khâu Vô Trần :

 

“Tôi của ngày xưa rất nhu nhược, không thể bảo vệ ấy, trở thành hối tiếc cả đời, giờ tôi muốn can đảm một lần, bảo vệ ấy suốt quãng đời còn lại.”

 

Tôi : “Không phải ta là một tội phạm cải tạo lao sao? Đã ch/ém cha mẹ thành ra như , chắc rằng ta sẽ không ch/ém chứ?”

 

Khâu Vô Trần tức giận: “Em hãy tôn trọng ấy, ấy là một tiểu thư sau bức tường cao! Dù ấy đã giec người bản chất rất lương thiện.”

 

Con trai cũng khuyên tôi nên ly hôn, để giúp cha hoàn thành ước mơ duy nhất trong đời. 

 

Cuối cùng, tôi và Khâu Vô Trần đã ly hôn, ông ta cưới tiểu thư sau bức tường cao.

 

Sau này họ lại hối hận. 

Nhưng tiểu thư sau bức tường cao, cầm d.a.o trên tay, không cho họ cơ hội hối hận…

---

1

 

Vào sinh nhật 50 tuổi, tôi không tổ chức tiệc lớn. 

 

Chỉ mời vài người thân và bè đến nhà, xuống bếp nấu vài món, mọi người quây quần uống rượu, trò chuyện.

 

Đến bảy giờ tối, Khâu Vô Trần vẫn chưa về. 

 

Sau khi chào hỏi khách, tôi lên lầu cầm điện thoại, định gọi cho ông ta.

 

Khi đi ngang qua phòng việc, cánh cửa gỗ hồ đào dày mở hé.

 

Bên ngoài cửa sổ chớp, ánh đèn đường mờ ảo, bóng cây chồng chất. Trên chiếc bàn gỗ màu nâu trầm, có một tờ giấy viết thư kiểu cũ nằm đó. 

 

Từ nhiều năm trước Khâu Vô Trần chỉ dùng loại giấy viết thư này.

 

Tôi thường thấy ông ta ngồi trước bàn việc, cầm một chiếc bút máy rất cũ, viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy cũ. 

 

Cặm cụi viết một cách rất nghiêm túc.

 

Như thể đang cố chấp níu kéo những năm tháng đã qua. 

 

Có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc tôi bước vào phòng việc. 

 

Tôi đi đến bên cạnh bàn cầm tờ giấy viết thư lên.

 

Nét chữ bằng bút máy mạnh mẽ phóng khoáng, trên đó viết:

 

[Tiểu thư cao quý thân ái!

 

Thấm thoát đã hai mươi năm, thời gian từ từ trôi qua, Vô Trần đã gần năm mươi.

 

Thời gian tàn nhẫn, không thể phai mờ nhan sắc của em.

 

Đôi mắt của em, vẫn sáng như xưa.

 

Bên ngoài cửa sổ, cây bạch ngọc lan mà em thích đang nở rộ. 

 

Muôn hoa đua nở, tôi biết rằng em sắp trở về…]

 

Những dòng chữ phía sau đứt đoạn, để lại một khoảng trống lớn. 

 

Như thể Khâu Vô Trần đột nhiên vội vàng rời đi, không kịp viết thêm. 

 

Tôi nhớ lại khoảng 4 giờ chiều, Khâu Vô Trần bất ngờ từ trên lầu xuống, vừa đi vừa mặc áo khoác, rằng có việc gấp phải ra ngoài.

 

Rồi đến giờ vẫn chưa về. 

 

Tôi bước ra khỏi phòng việc, đến phòng ngủ chính, cầm điện thoại lên gọi điện thoại.

 

Tút tút tút…

 

Điện thoại mãi không kết nối .

 

Con trai tôi xuất hiện ở đầu hành lang, đứng dưới chiếc đèn chùm cổ điển hỏi: “Mẹ, gì lâu thế?” 

 

Thằng bé 15 tuổi, đứng trong ánh sáng mờ mờ, trông rất giống Khâu Vô Trần thời trẻ.

 

Tôi : “Mẹ định gọi cho cha con.”

 

Con trai : “Không cần đâu, cha đang đón người, bận lắm.”

 

Tôi hỏi thằng bé đón ai, thằng bé không trả lời, giục tôi mau xuống lầu.

 

Sau khi cuộc vui kết thúc, đêm khuya tĩnh lặng. 

 

Tiệc tàn, khách rời đi, chỉ còn lại một căn phòng trống vắng. 

 

Tôi ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.

 

Năm giờ sáng.

 

Cánh cửa chính mở ra, Khâu Vô Trần trở về với hơi sương lạnh giá trên người. 

 

Thấy tôi, ông ta có chút ngạc nhiên: “Còn chưa ngủ à?”

 

“Em không ngủ .”

 

Tôi đã mất ngủ một thời gian dài.

 

Thường xuyên tỉnh dậy vào giữa đêm, lén ông ta bật đèn trong phòng việc, viết thư cho tiểu thư sau bức tường cao. 

 

Hai mươi năm kết hôn, tôi đã vài lần hỏi ông ta.

 

Rốt cuộc, tiểu thư sau bức tường cao đó là ai?

 

Ông ta lặng thinh không một lời. 

 

Hỏi thêm lần nữa, ông ta lại xách áo khoác và rời khỏi nhà. 

 

Tiểu thư sau bức tường cao đó, là bí mật không thể chạm đến của ông ta.

 

Hôm nay, sau khi thấy lá thư đó, tôi có một dự cảm mạnh mẽ rằng chắc hẳn tiểu thư sau bức tường cao ấy đã trở về.

 

Khâu Vô Trần vẫn như mọi khi, không trả lời. 

 

Ông ta lên lầu, còn tôi im lặng ngồi ở dưới.

 

Một lúc sau, ông ta xuống lầu, ngồi xuống cạnh tôi. 

 

Trong ánh sáng bình minh mờ nhạt, chúng tôi ngồi ở hai đầu ghế sô pha, giữa chúng tôi là một khoảng cách vi diệu. 

 

Giống như mối quan hệ nguy hiểm và mong manh giữa cặp vợ chồng trung niên. 

 

Tiến thêm một bước thì đẩy nhau ra xa. 

 

Lùi lại một bước thì tan vỡ.

“Em đã đọc thư của tôi rồi à?”

 

“Ừ, ta đã trở về rồi sao?”

 

Căn phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm lên gương mặt chúng tôi, khiến cả hai không thể rõ biểu cảm của nhau. 

 

Im lặng rất lâu.

 

“Đúng .” Khâu Vô Trần : “A Noãn, ly hôn đi.”

 

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi bỗng nhiên rơi xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...