Ly Hôn Trong Yên [...] – Chương 2

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của ấy đã gọi đến.

“Thật không thể tin nổi! Một người cuồng công việc như chị lại nghỉ ngơi? Sao , Tạ Ung sản rồi à?”

Nghe giọng tràn đầy sức sống của ấy, tôi cũng không nhịn mà bật .

“Vậy rốt cuộc có cho tôi đến không?”

“Đến đi, nhanh lên, phòng bao, rượu, đàn ông, chẳng thiếu thứ gì!”

Tôi quen Tần Thục là nhờ Tạ Ung, lại vô trở thành của ấy.

Cô ấy là một trong số ít người biết tôi và Tạ Ung đã kết hôn.

Thế nên khi đối diện với chuyện Tạ Ung công khai ngoại , ấy vừa không tiếc lời mắng chửi ta, vừa tích cực giới thiệu đàn ông cho tôi.

Theo lời ấy: “Hắn trước, chị đừng ngại sau.

Chưa biết ai hơn ai đâu!”

Khi tôi đến nơi, Tần Thục đã vui hết cỡ.

Cô ấy cầm ly rượu, một nhóm người mẫu cao 1m8 vây quanh, vừa hét vừa nhảy múa.

“Trang Hoa, lại đây!”

Cô ấy đẩy một chàng trai đẹp nhất trong nhóm về phía tôi.

Anh chàng cũng rất biết điều, vừa gọi “chị” vừa rót rượu cho tôi.

Tôi mỉm , uống cạn ly rượu.

“Được rồi, các cậu ra ngoài trước đi!”

“Ý chị là sao đấy? Trang Hoa, chị đúng là cụt hứng quá!”

Tôi bất lực xoa huyệt Thái Dương.

“Ồn ào.”

Cô ấy nháy mắt tinh nghịch với tôi.

“Tôi cứ tưởng chị xấu hổ chứ!”

Tôi nhướng mày.

“Trong mắt , tôi đơn thuần sao?”

“Đương nhiên không phải rồi.

Vậy nên tôi không hiểu, Tạ Ung đã như rồi, chị còn giữ gìn gì cho hắn nữa?”

Tần Thục thẳng thắn đến mức khiến người khác cạn lời.

“Hắn ngoại , tôi cũng ngoại , đó là trả đũa?”

“Trả đũa là từ quá nặng, giữa chị và hắn chưa đến mức đó.

“Hơn nữa, hắn ngoại sau khi hai người đã tan vỡ.”

“Nhưng hắn có thừa nhận không?”

Tần Thục ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên.

“Tôi hình như phát hiện ra điểm thú vị.”

Tôi hỏi ấy có ý gì, ấy không , chỉ úp úp mở mở.

“Được thôi! Thật ra hôm nay tôi tới đây là muốn với , tôi sắp ra nước ngoài.”

“Làm gì? Đi du lịch? Hay bàn chuyện ăn?”

“Đi học.”

“Gì cơ?”

“Tôi nhận thư mời nhập học của một trường kinh doanh, đi du học để lấy bằng thạc sĩ.”

“Vậy công việc của chị thì sao? Còn Tạ Ung thì thế nào?”

“Tôi đã xin nghỉ việc rồi, còn về Tạ Ung, ngày mai chúng tôi hẹn nhau đến cục dân chính.”

Đến nước này, tôi và Tạ Ung chia tay gần như là điều tất yếu.

Tôi vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ không có cảm gì lớn.

Thế khi Tần Thục đỏ mắt, tôi không kiềm mà cảm thấy cay đắng trong lòng.

“Hắn lại chuyện à?”

“Không phải.”

“Hắn cố nhằm vào chị sao?”

“Không phải.”

“Vậy sao chị phải nghỉ việc? Phải là hắn cút đi mới đúng chứ!”

Tôi và Tần Thục nâng ly hết ly này đến ly khác.

Cô ấy vừa mắng chửi Tạ Ung, vừa xót xa cho tôi, cảm thấy tôi thật không đáng chịu như .

Trên đời này, có lẽ chỉ cảm là thứ không bao giờ tỷ lệ thuận giữa đầu tư và thu hoạch.

Thật kỳ lạ, hai người từng nhau, cuối cùng lại đều cảm thấy mình là kẻ bị tổn thương.

6.

Tôi và Tạ Ung quen nhau từ thời trung học.

Thực ra, ta vốn không nên đến thành phố nhỏ của chúng tôi.

Nhưng vì biến cố gia đình, ta phải chuyển đến sống cùng ông ngoại.

Lúc đó, Tạ Ung kiêu ngạo và nổi loạn.

Chưa bao lâu sau khi nhập học, tên ta đã nằm trong danh sách bị phê bình lần đầu tiên.

Người khác ít ra còn thành thật khi nhận lỗi.

Còn ta, dù đứng trước toàn thể giáo viên và học sinh, vẫn cứ tỏ vẻ bất cần.

Tôi không thích những người như .

Cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với ta.

Thế khi ta bị vu oan, tôi lại không nhịn mà đứng ra chứng cho ta.

Từ ngày đó, Tạ Ung cứ đi theo tôi, từ trường học đến tận cửa nhà, mãi đến khi tôi lên lầu mới chịu rời đi.

“Nếu không có tôi, cậu đã sớm bị trả thù rồi.”

“Học sinh ngoan, sau này những chuyện như thế, ít xen vào.”

Hắn không bận tâm.

Dù là đánh nhau, bị vu oan, hiểu lầm hay bị xử , hắn đều không để ý.

Nhưng khi nắm của cha tôi sau khi đánh mẹ tôi lại giơ về phía tôi, hắn lao lên, một cú đá đã hạ gục ông ấy.

Mẹ tôi hét lên, vội đỡ lấy cha, rồi trừng mắt mắng tôi là “đồ đê tiện.”

Tạ Ung sững người.

Ngay giây tiếp theo, hắn kéo tôi chạy đi.

Hắn nấu cho tôi một bát mì.

Luộc quá lâu, mì bị nát.

Cho quá nhiều xì dầu, vị mặn chát.

Rau xanh cho vào quá muộn, không còn giữ hương vị tươi ngon.

Đó là bát mì khó ăn nhất mà tôi từng ăn, tôi vẫn ăn sạch, không chừa cả nước.

Tuổi trẻ đầy biến , hai kẻ đơn nương tựa vào nhau, cùng dìu nhau tiến về phía trước.

Nhưng tất cả mọi người đều phản đối.

Nhà trường chống lại tuổi học trò.

Gia đình Tạ Ung thì đứng trên cao mà dè bỉu.

“Những kẻ muốn trèo cao tôi gặp nhiều rồi, nhỏ như thì đây là lần đầu.”

Mẹ tôi đỏ mặt vì giận, tát tôi một cái, tôi bà mất mặt.

Tạ Ung bị ép buộc đưa đi, còn tôi thì trở thành kẻ lạc loài trong trường.

Nhưng hắn trốn thoát, mang theo toàn bộ tiền lì xì, đến mức bị thương ở chân.

Hắn : “Chúng ta bỏ trốn đi!”

Tôi ôm hắn, tựa trán vào hắn.

“Một năm thôi.

“Chúng ta cùng đỗ vào một trường đại học.

“Lúc đó sẽ không ai ngăn cản chúng ta nữa.

“Chỉ cần một năm.”

7.

Tạ Ung đến cục dân chính sớm hơn tôi.

Khi tôi bước xuống xe, hắn đã đứng đó, mắt hơi nheo lại, trên tay kẹp điếu thuốc, ngón cái nhấn mạnh vào huyệt Thái Dương.

Nhận thấy ánh mắt tôi, hắn ngẩng lên, dập điếu thuốc.

“Đi thôi!”

Thủ tục ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Khoảnh khắc nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi không nhịn mà thở phào nhẹ nhõm.

“Đồ đạc của trong nhà thì sao?”

“Vứt hết đi.”

Quay lưng lại, chúng tôi đi về hai hướng ngược nhau.

Việc cần sau đó vẫn còn rất nhiều.

Tôi tìm một chuyên gia sắp xếp đồ đạc quen thuộc, nhờ họ dọn sạch mọi thứ liên quan đến nam giới trong căn nhà, những đồ còn lại gói ghém cẩn thận và cất đi.

Trong lúc dọn dẹp, một nhỏ mang từ phòng việc ra một khung ảnh 36 inch.

“Chị, cái này xử lý thế nào?”

Trong khung kính nứt như mạng nhện là một bức ảnh cưới phóng to, thay thế cho ảnh cưới truyền thống.

Tôi bức ảnh hai người trong đó, đầu kề đầu, nụ rạng rỡ hạnh phúc, lòng thoáng ngẩn ngơ.

Chúng tôi không chụp ảnh cưới, cũng không tổ chức hôn lễ, chỉ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn, giấu kín mọi người.

Nguyên nhân là gia đình hắn không đồng ý.

Nếu chúng tôi muốn ở bên nhau, chỉ có thể chọn cách ẩn hôn.

Tôi không để tâm, Tạ Ung lại buồn rất lâu vì điều đó.

Ban đầu, hắn đợi khi sự nghiệp ổn định, hắn sẽ bù đắp, công khai hôn sự của chúng tôi.

Sau đó, hắn không cần thiết, chỉ cần chúng tôi hạnh phúc là , không cần để ý người khác biết hay không.

Rồi sau cùng, hắn đập vỡ khung ảnh, lạnh lùng :

“Ta thật sự cảm thấy may mắn vì đã nghe lời mẹ mình.”

Xử lý xong mọi thứ, một tuần sau tôi lên chuyến bay ra nước ngoài.

Tôi đổi thẻ sim, không báo cho ai ngoài Tần Thục.

Những ngày đầu ở nước ngoài thật hỗn loạn.

Tìm chỗ ở, quen đường xá, mua đồ đạc, hoàn tất thủ tục nhập học.

Môi trường lạ lẫm, ngôn ngữ xa lạ, khiến người ta cảm thấy vô cùng trống trải.

Nhưng rất nhanh, việc học bận rộn đã cuốn phăng tất cả.

Buổi tối khi gọi video cho Tần Thục, ấy :

“Hôm nay tôi gặp Tạ Ung.”

“Hắn chắc không biết chị đã ra nước ngoài nhỉ?”

“Ừ.”

“Chẳng trách.”

“Sao ?”

Tần Thục kể lại, trong một bữa ăn, có người hỏi về tôi, hỏi sao lâu rồi không thấy tôi.

Tống Hi không chờ , vội lên tiếng:

“Trang Hoa đã nghỉ việc rồi, sau này công việc của ấy sẽ do tôi phụ trách, có chuyện gì cứ liên hệ tôi.”

Giống như không ưa Tạ Ung, Tần Thục cũng chẳng ưa gì Tống Hi.

Cô ấy lạnh lùng :

“Ngôi miếu nhỏ của các người tất nhiên không giữ Trang Hoa, chị ấy có hướng phát triển tốt hơn nên rời đi thôi.”

Tạ Ung khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai.

“Cô ấy tìm công việc mới rồi sao.”

“Không, ấy ra nước ngoài rồi.”

“Khi Tạ Ung nghe tin ra nước ngoài, ta bật dậy ngay lập tức, đổ cả bát canh nóng lên chân Tống Hi."

“Tống Hi hét lên vì đau, Tạ Ung chẳng thèm để ý, chỉ tôi chằm chằm, mặt ta trắng bệch.”

Những gì Tần Thục kể, tôi chỉ coi như chuyện phiếm, nghe qua rồi bỏ, chẳng để tâm nhiều.

Ba ngày sau, Tần Thục tức giận gọi cho tôi.

“Tôi muốn Tạ Ung.”

“Hắn ngày nào cũng đến công ty chặn tôi, hỏi chị đã đi đâu.”

“Tôi hỏi tại sao hắn tìm chị, hắn không trả lời.”

“Người hắn ám mùi thuốc lá nồng nặc, hít vào là ngạt thở luôn.”

Tôi im lặng vài giây.

“Nếu thấy phiền thì cứ cho hắn biết, không sao, không cần giấu.”

“Thật ra tôi cũng không định giấu hắn.”

“Chỉ là tôi nghĩ chẳng cần thiết phải cho hắn biết.”

Tần Thục dứt khoát từ chối.

“Tôi không .”

“Dựa vào đâu mà phải với hắn?”

“Tôi cứ không đấy.”

“À, mà chuẩn bị đón tôi đi! Mười ngày nữa sinh nhật chị, tôi qua chơi cùng.”

8.

Tần Thục luôn rất quan tâm đến những ngày gọi là “sinh nhật” hay “lễ hội.”

Có lẽ vì chất lãng mạn ăn sâu vào ấy.

Không chỉ tặng quà tỉ mỉ, ấy còn cầu tôi cũng phải .

Đến mức, một người từ nhỏ chẳng bao giờ coi trọng sinh nhật như tôi, khi trưởng thành lại bất giác thấy nó quan trọng hơn.

Hôm đó trời hơi lạnh, tôi đến sân bay đón Tần Thục.

Vừa thấy tôi, ấy đã ôm chầm lấy.

“Ốm đi rồi này.”

“Cằm nhọn hẳn ra.”

“Nhưng tinh thần có vẻ tốt đấy, xem ra không khổ cực gì bản thân.”

Tôi mỉm , đưa ấy về chỗ ở của mình.

Khi ấy vào phòng tắm để tắm rửa, tôi mở cửa bước ra ngoài.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Tạ Ung đứng đó, khoác chiếc áo choàng đen.

Cổ áo dựng lên, che khuất cằm.

Ánh mắt hắn trầm lắng, tôi như thể muốn bao trọn lấy tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...