5
Ánh mắt Tề Ngôn Thâm đầy vẻ không thể tin nổi.
Anh liên tục xác nhận với nhân viên, trong đầu không ngừng tua lại những biểu hiện khác thường của tôi gần đây.
“Cô ấy đi rồi?” Đôi mắt vô hồn, tay run rẩy khi gọi cho tôi. “Không thể nào.”
“A Dư sao có thể không cần tôi ? A Dư tôi nhất mà.”
Anh ta như bị ám ảnh, lẩm bẩm không ngừng và liên tục gửi cho tôi hàng loạt tin nhắn.
Tôi tắt camera giám sát, gỡ kết nối, phớt lờ sự hoảng loạn của ta.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi ngồi ở sảnh chờ, đợi chuyến bay.
Bỗng nghe thấy loa phát thanh vang lên:
“Quý có số chứng minh thư kết thúc bằng 3242, xin vui lòng đến quầy thông tin ngay lập tức.”
Tôi vô thức đứng dậy định đi.
Nhưng lại cẩn thận kiểm tra hành lý, để đảm bảo mình không bỏ quên gì.
Từ xa, tôi thấy một người đàn ông đứng trước quầy thông tin, dáng vẻ vội vàng như lửa đốt.
“Quý có số chứng minh thư kết thúc bằng 3242, xin vui lòng đến quầy thông tin ngay lập tức.”
Loa lại phát lần nữa, tôi chỉ chậm rãi ngồi xuống.
Đúng như tôi đoán, là Tề Ngôn Thâm đang tìm tôi.
Nhưng tôi không còn muốn gặp lại ta nữa. Bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn, tôi để lại trên bàn trà.
Chuyến bay của tôi bắt đầu kiểm tra an ninh. Tôi kéo vali, bước đi ngày càng xa.
“Thưa , vui lòng mở vali để kiểm tra.”
Trong vali của tôi có một số bộ phận chân tay giả chưa hoàn thiện, bị chặn lại cũng không có gì bất ngờ.
Sau một chút trì hoãn, Tề Ngôn Thâm thực sự tìm thấy tôi.
“Tang Dư!” Anh ta bị chặn ở cổng kiểm tra an ninh, đôi mắt đỏ ngầu.
“Em quay lại ngay cho !”
Kiểm tra vừa xong, tôi dọn lại hành lý, ta một cái thật sâu.
“Tề Ngôn Thâm, đừng quên ký vào bản thỏa thuận ly hôn.”
“Anh không ký!”
Tề Ngôn Thâm cực kỳ kích , dùng sức mạnh cố lao vào bên trong.
“Anh không ly hôn!”
“Anh biết mình đã sai. Anh không nên mập mờ với Lê Thanh Hoan.”
“Chỉ cần em không ly hôn, em muốn gì cũng !”
Anh ta loạn trật tự, tôi đành tăng tốc rời đi để ta không hét nữa.
Phía sau, tiếng bảo vệ sân bay cảnh cáo ta, rồi ép xuống đất bằng gậy an ninh.
“Đừng rời xa …”
Chuyện Tề Ngôn Thâm loạn ở sân bay lập tức lên hot search.
#Thiên tài âm nhạc nghi ngoại , thất bại khi quậy sân bay níu kéo vợ
Anh ta từng xây dựng hình tượng người chồng chung , luôn bên cạnh người vợ mất mắt.
Nhưng sau vụ việc này, bộ mặt thật của ta bị phơi bày trước công chúng.
Những chuyện cũ lập tức bị cư dân mạng đào bới và đăng tải khắp nơi.
“Có ai biết mẹ của Tề Ngôn Thâm là người thứ ba chen vào hôn nhân người khác không? Chính ta cũng là con riêng.”
“Cả chuyện vợ ta bị mất mắt cũng là do ta liên lụy.”
6
Vụ tai nạn xe năm đó là hành trả thù của người vợ chính thất.
Chính từ đó, chúng tôi mới biết ta là con riêng.
Chuyện này ra một làn sóng tranh cãi dữ dội trên mạng.
Thậm chí, có người phát hiện cha ta chính là gia chủ của gia tộc Tề ở Cảng Thành.
Tôi không có thời gian quan tâm đến những tin tức đó.
Sau khi xuống máy bay, tôi chuyển vào căn hộ mới do công ty sắp xếp.
“Nhà thiết kế Tang, đây là một số kế hoạch của công ty, chị tham khảo trước nhé.”
“Chị chưa cần vội việc đâu, tổng giám đốc bảo chị cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Tôi lướt qua tài liệu. Triết lý của công ty khá phù hợp với quan điểm của tôi, xem ra lựa chọn này không sai.
Tuy nhiên, tôi không nghỉ ngơi lâu, nhanh chóng bắt tay vào công việc và hòa nhập với đồng nghiệp.
Hôm nay, khi đến công ty, trợ lý nhỏ mọi khi hoạt bát bỗng im lặng không gì.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, khiến tôi không khỏi ý.
“Chỉ Tâm, em sao ?” Tôi xoa đầu ấy, lo lắng hỏi.
Cô ấy òa khóc, lao vào lòng tôi, “Chị Dư, em thích một ca sĩ, ấy vừa sụp đổ hình tượng!”
“Hình tượng tan tành, ngoại , ly hôn, video với người thứ ba lan truyền khắp nơi!”
“Nhạc nền lại chính là bài hát em thích nhất, bài ca ấy viết tặng vợ!”
Càng nghe, tôi càng lạnh người, lập tức đoán người ấy chính là Tề Ngôn Thâm.
“Chỉ Tâm, vì một kẻ cặn bã mà khóc lóc thế này, không đáng đâu.” Tôi thì thầm an ủi ấy.
Triệu Chỉ Tâm thở dài, giọng ỉu xìu: “Em biết, em đã từng mến ấy bằng cả trái tim. Giờ chỉ khóc vì thấy mình quá mù quáng.”
Những lời ấy , chính là điều tôi từng nghĩ.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi, nỗi đau nhói lòng khi bị phản bội, tất cả chỉ vì thấy bản thân quá ngốc nghếch.
Tôi tưởng rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ còn liên quan đến ta nữa.
Nhưng không ngờ, lại gặp lại ta ở Cảng Thành.
“A Dư.” Tề Ngôn Thâm mặc bộ vest cao cấp, trông không hề có vẻ gì là chật vật. “Bây giờ em về với , sẽ không trách em.”
Trên người ta có thêm một vẻ kiêu ngạo, dường như chắc chắn tôi sẽ nghe theo lời ta.
Vì ngay khi dư luận đang dậy sóng, ta đã gia tộc Tề ở Cảng Thành thừa nhận.
Toàn bộ những tin tức tiêu cực trên mạng lập tức biến mất, thậm chí không thể đăng tải thêm gì nữa.
“Thỏa thuận ly hôn tôi đã ký xong. Anh đừng tưởng tôi vẫn là Tang Dư, người bất chấp tất cả.”
Tôi nhếch môi chế nhạo. “Đừng gia tộc Tề thừa nhận. Dù có là hoàng đế, chúng ta cũng không thể.”
Tề Ngôn Thâm không ngờ tôi lại dứt khoát như , gương mặt tái nhợt.
“Em muốn gì, cũng có thể bù đắp.” Anh ta cuống quýt ngăn đường tôi đi.
“Anh thừa nhận mình sai. Em không thể cho một cơ hội sao?”
Tôi bật vì sự vô lý của ta. “Đừng diễn bộ mặt si trước mặt tôi nữa. Tôi thấy ghê tởm.”
Cả hai ra về trong không khí căng thẳng, Tề Ngôn Thâm thì không chịu buông bỏ.
7
Sau khi hoàn thành bản thiết kế mới, đối tác cầu gặp trực tiếp tôi.
Tôi nhận lời, đến phòng riêng để thảo luận, nghĩ rằng có thể tiến hợp tác thuận lợi.
Nhưng không ngờ, giám đốc bên đó lại ép tôi uống rượu. “Nhà thiết kế Tang, uống cạn ly này, tôi sẽ ký hợp đồng.”
Tôi sững người, đứng dậy định rời đi, vai bị giữ chặt và ép ngồi xuống.
Các đồng nghiệp công ty cố gắng dàn xếp, rằng tôi không uống rượu.
“Xem ra các người không muốn ký hợp đồng này rồi, đúng không?” Gương mặt ông ta đen lại, lớn tiếng quát. “Không có hợp đồng này, sếp của các người còn không trả nổi lương!”
Ông ta đúng. Trước khi tôi đến, công ty đã gặp vấn đề lớn trong kinh doanh, bây giờ chính là lúc cần cứu vãn.
Nhìn ly rượu trước mặt, tôi cắn răng, định cầm lên uống.
“Giám đốc Lưu, khí thế lớn quá nhỉ!”
Tề Ngôn Thâm bất ngờ đẩy cửa bước vào, ánh mắt lạnh lùng Giám đốc Lưu.
“Lần sau ông cầu xin tôi ký hợp đồng, tôi cũng sẽ thể hiện khí thế như thế này.”
Tôi không biết sao ta lại xuất hiện ở đây. Chỉ thấy gương mặt Giám đốc Lưu lập tức thay đổi, nở nụ nịnh nọt.
“Nhà thiết kế Tang, sao không sớm là quen với Tổng giám đốc Tề chứ.” Ông ta cợt, rồi quay sang Tề Ngôn Thâm.
“Nếu biết nhà thiết kế Tang là người của , tôi nào dám giở trò trên bàn rượu.”
Ông ta nhanh chóng ký hợp đồng, bộ dạng vô cùng khúm núm.
Tề Ngôn Thâm thử chạm vào cổ tay tôi. “A Dư, đưa em về nhé? Chẳng phải em ghét mùi rượu và thuốc lá nhất sao?”
Thời gian qua, cộng với những thông tin mà cư dân mạng đã đào , đồng nghiệp đều biết mối quan hệ giữa tôi và Tề Ngôn Thâm.
Người phản ứng mạnh nhất chính là Triệu Chỉ Tâm.
“Buông tay! Đồ cặn bã!”
Triệu Chỉ Tâm chắn trước mặt tôi, nghiến răng :
“Chị Tang Dư có tôi bảo vệ, đừng phiền nữa!”
Gương mặt Tề Ngôn Thâm tối sầm, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Cô là cái thá gì, cút ra!”
Anh ta đưa tay đẩy Triệu Chỉ Tâm ra, kéo tôi ra ngoài.
Phía sau chỉ nghe tiếng Chỉ Tâm tức giận mắng chửi:
“Đồ cặn bã hèn hạ! Bảo sao chị Tang Dư không cần !”
Từng lời của ấy như đâm thẳng vào tim Tề Ngôn Thâm, ta không chịu tin.
Đôi mắt đỏ hoe, hỏi tôi:
“A Dư, em cũng nghĩ như sao?”
Trong làn gió đêm, tôi thoáng nghĩ mình vừa trở lại cây cầu của đêm hôm đó.
Rồi tôi vùng khỏi tay ta, nhẹ nhàng đáp:
“Đúng .”
Khoảnh khắc đó, tôi như thấy Tề Ngôn Thâm vỡ tan.
Bạn thấy sao?