Lúc này việc giấu giếm chẳng còn ý nghĩa gì, nên tôi thẳng vào mắt , gật đầu và :
“Đúng, là con của .”
Khuôn mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng trắng bệch. Anh chỉ hỏi:
“Lúc đó… lúc đó…”
Anh dừng lại, tôi mỉm mà không gì.
Thật lòng mà , như tôi thấy hả dạ. Vì , tôi đã phải chịu đựng khổ sở biết bao nhiêu năm. Những lúc tưởng chừng không chịu nổi, tôi tự hỏi, vì sao tôi phải chịu đựng tất cả những điều này, còn người ra lại không biết gì?
Nhưng dù khó khăn thế nào, tôi cũng chưa từng tìm đến .
Giờ đây, như người mất hồn, tôi thấy thỏa mãn vô cùng. Nếu không vì hoàn cảnh không phù hợp, tôi thật sự muốn bật hỏi một câu:
“Tống Dịch, hóa ra cũng có ngày hôm nay sao?”
Anh đi theo tôi về tiệm đón Tiêu Tiêu, thằng bé rất ngoan, không hỏi gì về người mặt tái nhợt này. Tiêu Tiêu với tôi rằng trường chuẩn bị đặt may đồng phục mùa thu, mỗi học sinh phải đóng 370 tệ. Sau đó, thằng bé lo lắng hỏi:
“Con hỏi giáo rồi, nhất định phải mua đồng phục. Mẹ ơi, nhà mình còn tiền không?”
Câu hỏi mà Tiêu Tiêu thường hỏi nhất từ bé đến lớn là:
“Mẹ ơi, nhà mình còn tiền không?”
Tôi ôm chặt cánh tay nhỏ bé của nó, đáp:
“Nhà mình có tiền mà.”
Tôi không biết Tống Dịch cảm thấy thế nào khi nghe thấy điều đó. Anh có thể dễ dàng mua một chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng trăm ngàn mà không cần suy nghĩ, con trai thì lại phải lo lắng về số tiền 370 tệ để mua đồng phục. Tôi không biết nghĩ gì, vì lúc quay lại thì đã lặng lẽ rời đi lúc nào không hay.
2
Sau này, khi Tống Dịch ly hôn vợ để cưới tôi, chuẩn bị chăm sóc cho tôi và Tiêu Tiêu, mọi người đều không biết tôi đã dùng thủ đoạn gì mà khiến ấy mê muội như . Chỉ có tôi thấy điều đó thật nực , vì tôi không hề dùng thủ đoạn, Tống Dịch cũng không phải vì mê muội mà chọn tôi. Nếu phải tìm một lý do, thì có lẽ đó là sự áy náy. Bởi vì ấy dành cho tôi một nỗi áy náy sâu sắc.
Những người xung quanh Tống Dịch, từ gia đình, bè đến các đối tác, có lẽ đều đánh giá ấy giống nhau: điềm đạm, chu đáo, dịu dàng, đáng tin cậy, trưởng thành, và luôn biết quan tâm người khác.
Nhưng tôi không may, hoặc là vận may của tôi quá tệ, tôi chưa bao giờ gặp Tống Dịch điềm đạm, chu đáo, dịu dàng, đáng tin cậy ấy. Người tôi gặp là một Tống Dịch cáu gắt, đầy ức chế, nổi loạn, cao ngạo, giả dối và rất giỏi che đậy — điều quan trọng nhất là ấy dối như bản năng, khiến tôi phải chịu đựng đau khổ vô cùng.
Đau đớn, đau đớn vô cùng.
Cuộc đời tôi có thể chia hai giai đoạn: trước khi gặp Tống Dịch và sau khi gặp ấy.
Trước khi gặp Tống Dịch, tôi là một người bất hạnh kiên cường. Sau khi gặp ấy, tôi trở thành một người ngây thơ đến đau lòng, giống như một ngôi sao xui xẻo .
Tôi gặp Tống Dịch khi đang học năm ba đại học.
Việc đương thật sự không nằm trong kế hoạch của tôi, vì đương là một loại tiêu khiển xa xỉ mà tôi không thể gánh nổi. Nếu là tôi, sẽ hiểu.
Tôi bị bỏ rơi trước cổng nhi viện từ nhỏ, kiên trì vượt qua chín năm giáo dục bắt buộc rồi vào đại học. Để không trở thành một sa ngã, tôi quả thật đã sống không dễ dàng gì.
Cuộc sống của tôi hàng ngày rất bận rộn, và cũng nhất định phải bận rộn.
Tôi thức dậy lúc 5:30 sáng để xếp hàng trước cổng trường, mua bữa sáng giúp các cùng lớp. Mỗi suất bữa sáng kiếm 2 tệ tiền công, tổng cộng có khoảng 32 , cả trong lớp và lớp khác, nhờ tôi đặt bữa sáng. Mỗi buổi sáng tôi có thể kiếm 64 tệ.
Buổi trưa, tôi giúp các nữ trong ký túc xá lấy hàng chuyển phát, giao tận phòng. Một chị khóa trên khi tốt nghiệp đã để lại cho tôi một chiếc xe đạp, tiền công mỗi gói hàng là 1 tệ, một buổi trưa tôi có thể kiếm hơn 100 tệ.
Tối thứ Hai, Tư, Sáu, tôi gia sư cho một học sinh cấp hai, còn tối thứ Ba, Năm, Bảy thì đi phục vụ ở nhà hàng. Từ 5:30 sáng đến 10:00 tối, tôi dùng từng phút để kiếm tiền, trừ khi phải học hoặc ngủ.
Tôi biết trong mắt người khác, có thể tôi rất bất hạnh, một người bất hạnh từ nhỏ thì chẳng cảm nhận gì. Tôi có sách để học, có cơm để ăn, có tiền để kiếm, kiên cường vượt qua mọi thử thách, tôi cảm thấy cuộc sống của mình khá ổn.
Nhưng tôi không biết rằng, đôi khi nỗi bất hạnh của một người có thể trở thành con bài để người khác lợi dụng.
Sự bất hạnh của tôi đã khiến Tống Dịch chọn tôi.
Khi phục vụ ở nhà hàng, có một thời gian nhà hàng liên tục chiếu một chương trình truyền hình thực tế tên là Kỳ Ba Thuyết. Trong lúc mang đồ ăn ra, tôi cờ nghe một thí sinh :
“Người trong lòng có nhiều nỗi đau, cần bao nhiêu đường mới có thể ngọt ngào trở lại?”
Người dẫn chương trình lập tức phản bác:
“Bạn sai rồi, người trong lòng đầy đau khổ, chỉ cần một chút đường là đủ để thấy ngọt ngào rồi.”
Tống Dịch chính là viên đường của tôi.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc 5:30 sáng, tôi đang ôm rất nhiều bữa sáng. Thực ra các cùng lớp rất quan tâm tôi, họ hiếm khi đặt những món như cháo hay sữa đậu nành vì biết rằng sẽ khó mang đi. Hôm đó, chủ quán ăn có chương trình khuyến mãi, mỗi suất ăn tặng miễn phí một cốc sữa đậu nành xay tay.
Tôi là người nhận quá nhiều sự giúp đỡ và quan tâm, lại không có gì để đáp lại. Vì tôi thật sự không có tiền, nên những cốc sữa đậu nành miễn phí đó, dù không đáng giá, cũng là cách ít ỏi để tôi có thể đáp lại tấm lòng của họ.
Tôi cắn răng, định mang tất cả đến lớp. Để đề phòng, tôi chia thành hai chuyến. Thế , khi đến hồ Tân Nguyệt trong trường, dây túi đựng sữa đậu nành bị đứt, cả chục cốc sữa đậu nành đổ tung tóe ra đất.
Sữa đậu nành nóng hổi chảy dài theo những kẽ đá, tôi đã quen với điều này, đôi khi vẫn cảm thấy bất lực trước số phận. Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng trỗi dậy trong phút chốc, như thể cả cuộc đời này của tôi sẽ mãi như thế.
Số phận đứng trước mặt tôi, khoác lên mình vẻ hào nhoáng, tát vào mặt tôi hết bên này đến bên kia, tôi chẳng gì , chỉ có thể đứng đó, bất lực chịu đựng những cú đòn của nó.
Bạn nghĩ rằng đến mức này đã là cùng cực rồi sao? Không đâu, số phận , khẩy và :
“Này, cưng tưởng là cùng cực à? Cưng còn có thể khổ hơn đấy.”
Và rồi tôi gặp Tống Dịch.
Khi đó, vừa chơi game suốt đêm ở ngoài về, bắt gặp tôi đang ngồi cạnh vũng sữa đậu nành, khóc không thành tiếng. Anh hỏi tôi:
“Bạn ơi, có cần tôi giúp gì không?”
Ngày hôm đó, tôi đã rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào của .
Bạn thấy sao?