Vào đúng ngày Tết Trung thu, tất cả người giúp việc trong nhà đều được cho nghỉ. Từ sáng sớm đến tận tối, một mình tôi lo liệu ba bữa ăn cho cả đại gia đình mười hai người. Khi dọn xong món cuối cùng, tôi vừa ngồi xuống chưa kịp chạm đũa — Trợ lý của chồng lại đến, tay ôm theo quà biếu, còn được anh ta kéo ngồi ngay bên cạnh mình, cướp luôn chỗ của tôi. Anh còn long trọng giới thiệu cô ta với bố mẹ: Tôi ngượng ngập nói: “Trạch Bắc, cô ấy ngồi vào chỗ của em rồi.” Anh thản nhiên đáp: “Em không biết tìm cái ghế khác à?” Tôi cố nhẫn nhịn giải thích: “Cái ghế cuối cùng cũng dùng rồi.” “Vậy thì đứng ăn, hoặc mang cơm vào phòng mà ăn.” Nhìn chồng, nhìn mười mấy món ăn bày đầy bàn, lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh. Tôi nghĩ thầm — thôi được, đã vậy thì chẳng ai cần phải ăn nữa.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?