【Trời ơi chết ! Anh ta vẫn cố giữ hình tượng! Có giỏi thì tới đây đi!】 【Các chị em mau kính chiếu hậu kìa!】 【Ảnh tới rồi! Ảnh thật sự tới rồi! Chui từ kẽ hở mà lẻn vào luôn á!】
Tôi theo lời bình luận.
Ánh mắt hướng về kính chiếu hậu.
Tống Nhiên đang lái chiếc mui trần màu đỏ của tôi, như một con chó điên, bám sát ngay sau xe thân tôi.
Trước cửa nhà hàng.
Tống Nhiên gần như ngay lập tức lao xuống xe ngay khi dừng lại.
Anh mở cửa, dùng tay che chắn giúp tôi bước xuống.
Không ai để ý thấy tay đang khẽ run.
Tất nhiên, tôi thấy.
Nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, ngẩng đầu vào đôi mắt đỏ hoe của , hỏi: “Anh đến đây gì?”
Khóe mắt Tống Nhiên hoe đỏ.
“Em không nhận ra huấn luyện viên kia có vấn đề à?”
“Ánh mắt hắn em rất kỳ quặc.”
Đúng lúc đó Giang Tịch vừa bước xuống xe, nghe câu đó.
Cậu ấy “chậc” một tiếng, cố châm chọc: “Chị à, ta là ai ?”
【Ui da! Mới tí đã thành chiến trường địch rồi! Kích thích thật sự!】 【Giang Tịch này không đâu nha! Gọi ‘chị ơi’ ngọt muốn xỉu luôn ấy!】
“Tôi là chồng hợp pháp của Lương Uyên!”
“Hợp pháp đó!”
Tống Nhiên nghiến răng nhấn mạnh ba từ đó cực kỳ rõ ràng.
Thậm chí trong lúc còn lén vòng tay ôm lấy eo tôi.
Tôi vẫn giả bộ như không có gì.
Giang Tịch sững người một lúc, rồi nhún vai bất cần: “Ồ, thì sao chứ? Dù gì cũng sắp ly hôn rồi.”
Lần này không chỉ tôi.
Ngay cả Tống Nhiên cũng khựng lại.
Tôi kinh ngạc Giang Tịch, rồi lại quay sang thân.
Bình luận thì tràn ngập màn hình:
【Hahaha! Một câu ‘thì sao chứ?’ thật chí mạng! Một câu ‘sắp ly hôn’ quá gắt!】 【Không phải chứ, nhà cuối cùng mới chịu mở miệng , mà…】 【Tôi không tin, nhất định là kịch bản thân chị nhà bày ra để ấy ghen!】 【Đúng rồi đúng rồi! Nhất định là kế hoạch nhà tức điên vì không chịu !】
Tôi hít sâu một hơi, định mở lời giải thích.
Nhưng Tống Nhiên bất ngờ siết chặt tay ôm, kéo tôi vào lòng, cằm gác nặng lên đầu tôi.
“Nhìn cho rõ.”
“Lương Uyên là vợ tôi, chỉ tôi mới chạm vào.”
14
Tôi bị Tống Nhiên vác đi luôn.
Câu “ly hôn” mà Giang Tịch cứ nhấn đi nhấn lại hoàn toàn kích nổ .
Tống Nhiên vác tôi lên vai, mặc tôi hét ra sao cũng không quan tâm.
Mãi đến khi vào tới phòng suite trong khách sạn.
Anh mới chịu thả tôi xuống giường.
“Nếu em thích trượt tuyết, thì sẽ học.”
“Chờ học xong rồi, chính sẽ dạy em.”
Anh vừa , vừa kiểm tra đầu gối tôi.
Phát hiện vết trượt đỏ da, lập tức lạnh mặt, chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn ấm ra.
“Em với cái huấn luyện viên đó thân lắm hả?”
Anh vừa , vừa cau có đắp khăn ấm cho tôi.
Còn tôi…
Đã sững người từ lâu.
Đặc biệt là khi thấy bình luận đang chạy đầy trên màn hình.
【Hehehe… Anh nhà ổn đấy! Tối nay là việc rồi!】 【Không thể nào! Có thể đừng nôn nóng đến mức căng lều xuyên qua lớp vải không?!】
【Tôi thật đấy, xem bao lâu rồi, cuối cùng cũng “ăn thịt” rồi! Dọn mâm dọn mâm mau!】
Kết hôn bảy năm.
Những lần thân mật giữa tôi và Tống Nhiên, gần như chỉ có thể dùng từ “chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước” để miêu tả.
Anh không chủ , tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi.
Có lẽ là do bị mấy dòng bình luận dẫn dắt.
Ánh mắt tôi rơi đúng vào… chỗ đó của Tống Nhiên.
Vậy… suốt những năm qua Tống Nhiên cố giữ khoảng cách với tôi, là vì sợ không kìm ?
“Tống Nhiên, …”
Tôi bất chợt nhớ tới đêm trước ngày cưới.
Cái đêm mà Tống Nhiên đã nhắc đến một mà từng thích suốt nhiều năm.
Tống Nhiên ngẩng đầu đối mắt với tôi, ánh mắt thoáng lóe lên, tay đang nắm lấy cổ chân tôi cũng siết chặt hơn.
Tôi thấy yết hầu khẽ chuyển , tim tôi run lên, bất ngờ có chút hứng thú.
Lời sắp bật ra lại bị tôi nuốt xuống, đổi sang một câu khác:
“Anh có đói không? Em đói rồi.”
Khi cúi xuống áp lên người tôi, tôi căng thẳng đến mức không biết tay để đâu.
【Giỏi lắm chị ơi! Anh nhà mình đói rã rồi!】 【Làm đi! Làm thật to vào!】 【Mẹ nó đừng che nữa! Tôi là thành viên VIP đây này, tôi có quyền thấy hết!】
Tôi…
Không phải đang đến cái kiểu “đói” đó đâu mà?!
15
Tống Nhiên “xong việc” liền chuồn đi mất.
Cả tôi và mấy dòng bình luận đều hoàn toàn không ngờ tới.
【Anh nhà bị gì trời? Đừng là thật sự còn thích ai khác chứ?】 【Câu trên, mời ra góc đứng phản tỉnh!】 【Phòng việc của nhà toàn là ảnh chị nhà, ảnh còn thích ai nữa chứ!】
Tôi cúi đầu, chợt nhớ lại chuyện Tống Nhiên từng căn dặn dì giúp việc đi đi lại lại mấy lần:
Tuyệt đối không dọn phòng việc.
Phòng việc…
Khóe môi tôi khẽ cong lên, vẫn cố nén lại, lê cái lưng đau mỏi rã rời bò dậy khỏi giường.
Trên bàn ngoài phòng, bữa sáng đã dọn sẵn.
Thật kỳ lạ.
Mùi vị… giống hệt với mấy năm nay tôi vẫn ăn ở nhà.
Tôi nhắn tin cho Tống Nhiên: “Bữa sáng là nhờ dì mang tới à?”
Từ nhỏ tôi đã rất kén chọn.
Cả ăn, mặc lẫn dùng đều khó chiều.
Khung chat hiện chữ “đang nhập…” rất lâu.
Cuối cùng chỉ trả lời một chữ: “Ừ.”
Tôi vốn định hỏi đang ở đâu, lại thôi.
Bình luận đã giúp tôi giải đáp hết rồi.
Ví dụ như:
【Cái miệng nhà… thực sự, xé bỏ cho rồi!】 【Đúng đó! Tôi mới ngủ dậy đã thấy nhà đang bận rộn bữa sáng rồi!】 【Không phải chị nhà vẫn chưa biết, suốt 7 năm qua bữa sáng mỗi ngày đều do nhà đấy chứ?】 【HAHA tôi còn nhớ dáng vẻ ấy trốn ở tầng ba, lén lút ngắm chị nhà ăn sáng mà mặt thì ngây ngô như thể đang lần đầu ấy!】 【Tự mình nấu, tự mình ngắm, tự mình cảm đến suýt lên đỉnh luôn rồi!】
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?