12
Hơn ba tháng sau, Triệu Lương mới tìm đến tôi.
Lúc đó, tôi đang lo thủ tục chuyển trường cho con .
Anh ta gọi điện, hẹn gặp mặt để bàn chuyện tiền chu cấp nuôi con trong tương lai.
Tôi nghĩ một lát, rồi vẫn đồng ý đi.
Gương mặt Triệu Lương có phần hốc hác, giữa hai hàng lông mày là vẻ bực dọc và thiếu kiên nhẫn không thể che giấu.
Vừa thấy tôi, ta lộ vẻ phức tạp trong ánh mắt:
“Anh chưa bao giờ biết là phụ nữ mang thai lại mệt đến .”
“Phục Nguyệt từ lúc mang bầu đến giờ, càng ngày càng khó chiều.”
“Muốn ăn gì là nửa đêm bắt dậy đi mua, chậm một chút là nổi đóa.”
“Dạo này còn bắt đầu nghi ngờ linh tinh, suốt ngày kiểm tra điện thoại, rồi lâu lâu lại xộc thẳng đến công ty để lục soát.”
Triệu Lương vô thức day trán, thở dài nặng nề:
“Anh nhớ là lúc em mang thai, đâu có phiền phức như ?”
Nghe đến đây, tôi không nhịn bật lạnh.
Không phiền phức?
Là vì khi đó tôi thương ta đi vất vả, ngày đêm tăng ca.
Nỗi khổ khi mang thai, tôi tự mình gồng gánh hết.
Nhưng sau này tôi mới hiểu ra một điều — ai chịu khổ giỏi, thì khổ sẽ không bao giờ dừng lại.
Chỉ là, bây giờ tôi chẳng còn hứng thú tranh luận với ta mấy chuyện vô nghĩa đó.
Anh ta còn định tiếp.
Tôi đặt mạnh ly cà phê xuống, mất kiên nhẫn cắt ngang:
“Anh không bảo là muốn chuyện tiền chu cấp cho Như Như à?”
Anh ta khựng lại.
Gương mặt lộ vẻ do dự và chột dạ.
Một lúc sau.
Anh ta vòng vo ra mục đích thật sự của buổi gặp hôm nay.
Đại khái là — Phục Nguyệt có thai, áp lực kinh tế của ta lớn hơn, nên khoản chu cấp đã hứa với tôi trước đây chỉ có thể trả một nửa.
Ngoài tiền nuôi con, các chi phí khác, ta cũng không kham nổi nữa.
Anh ta thậm chí còn tự bào chữa:
Con rồi cũng sẽ lấy chồng, không cần phải đầu tư quá nhiều.
Chỉ cần nuôi nó khỏe mạnh, lớn lên học một trường đại học bình thường là rồi.
Không cần thiết phải học trường quốc tế, lớp năng khiếu hay du học gì cả.
Tôi cúi đầu, cố nén, nén mãi, mới miễn cưỡng đè cơn xung muốn hắt cả ly cà phê vào mặt ta.
Dù con bé cũng không còn muốn học trường quốc tế nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta phép không chu cấp.
Tôi tranh thủ lúc còn giữ lý trí, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, hạ thấp giọng, cho ta một đường lui:
“Mấy lời này là Phục Nguyệt dạy sao?”
“Con là do tận mắt nó lớn lên. Em nghĩ… chắc chắn không nỡ đối xử với nó như , đúng không?”
Gương mặt Triệu Lương thoáng hiện lên vẻ áy náy và lúng túng.
Nhưng ta không phản bác.
Tôi ngừng một chút, rồi tiếp:
“Bây giờ lương ít nhất cũng hơn 50 triệu một năm, sau này chắc chắn còn thăng tiến hơn nữa.”
“Đừng hai đứa con, có thêm một đứa nữa cũng lo nổi.”
“Để không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của với Phục Nguyệt, đưa em một lần 1 tỷ.”
“Sau này mọi chi phí của con, em tự lo hết, tuyệt đối không phiền nữa.”
Hơi thở của Triệu Lương bắt đầu rối loạn, ta không từ chối ngay lập tức.
Tôi biết, ta đang dao , và cũng đã thấy có lợi.
Thật ra, chỉ cần bỏ ra 1 tỷ là có thể “giũ bỏ” một “gánh nặng”, với ta mà , là món hời.
Số tiền này, đối với ta, không phải là con số trên trời — chỉ là “đổ máu” một lần thôi.
Tôi đã tính kỹ rồi mới đưa ra con số đó.
Tôi biết chắc, ta sẽ đồng ý.
13
Triệu Lương viện cớ ra ngoài hút điếu thuốc.
Tôi ngồi nguyên tại chỗ, vô thức khuấy ly cà phê trước mặt.
Bất ngờ.
Màn hình điện thoại ta đặt trên bàn sáng lên.
Tôi liếc qua một cách vô .
Không ngờ…
Chỉ một cái liếc ấy lại khiến tôi thật sự thấy hứng thú.
Người nhắn tin là một tài khoản lạ, ảnh đại diện là một mà tôi chưa từng gặp.
【Anh Triệu thân , em có một tin vui muốn với — sắp ba rồi!】
Phản xạ theo bản năng, tôi nhanh tay chụp lại màn hình ngay trước khi điện thoại tắt.
Tôi còn phóng to hình đại diện kia, cẩn thận chụp lại một tấm nữa.
Gửi cho một người — đồng nghiệp của Triệu Lương.
Chẳng mấy chốc, đối phương đã nhắn lại:
“Là trợ lý mới tuyển vào phòng Triệu Lương, ánh mắt và gương mặt đúng là hơi giống cậu, nên ta đặc biệt ưu ái ta.”
“Cô bé này có đầu óc, cách việc khá giống Phục Nguyệt hồi trước, thậm chí còn táo bạo hơn.”
“Mối quan hệ giữa họ trong công ty ai cũng thấy rõ, Triệu Lương giờ coi như xong đời rồi, không cứu nổi đâu.”
“May mà cậu sớm dứt áo rời đi.”
“Chuyện này sớm muộn gì cũng bùng nổ, chờ xem kịch hay là .”
…
Bạn thấy sao?