Tôi và chồng cũ, Triệu Lương, cùng con đi chơi công viên nhân dịp Quốc tế Thiếu nhi.
Vợ hiện tại của ta, Phục Nguyệt, gọi điện tới:
“Anh đang ở đâu đấy? Không phải là hôm nay sẽ về sớm sao?”
Gương mặt Triệu Lương cứng đờ.
Anh ta che micro điện thoại, quay người sang một bên, hạ giọng đáp:
“Anh đang tăng ca, tối nay em ngủ sớm nhé.”
Tôi mỉm không , giơ tay chụp lại cảnh ta và con đang chơi .
Rồi đăng lên vòng bè một tấm ảnh.
Chỉ một giây sau, trong điện thoại của ta vang lên tiếng gào thét đầy điên cuồng của Phục Nguyệt.
01
Triệu Lương cúp máy xong, vòng bè của tôi cũng đã đăng bài.
Anh ta bước lại gần, vẻ mặt không tự nhiên.
Kéo nhẹ khóe miệng, vừa định giải thích với tôi, thì chiếc điện thoại vừa đặt xuống lại rung lên dữ dội.
Sắc mặt Triệu Lương lập tức tối sầm thêm mấy phần.
Anh ta miễn cưỡng nở nụ xin lỗi với tôi và con .
Quay người.
Vội vàng bước ra xa vài bước, rồi mới bấm nút nghe máy.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào thét gần như điên loạn của Phục Nguyệt:
“Triệu Lương, bây giờ đang ở với vợ cũ đúng không?”
“Tôi đã thấy bài đăng của ta trên vòng bè rồi, còn dám lừa tôi nữa à?!”
Triệu Lương nghiến chặt răng hàm, liếc về phía tôi một cái trước.
Rồi mới quay đầu, hạ giọng quát vào điện thoại:
“Phục Nguyệt, đủ rồi đấy!”
“Dù thế nào thì Nhu Nhu cũng là con tôi.”
“Hôm nay là Tết Thiếu nhi, tôi ở bên con thì sao chứ? Em có thể đừng vô lý như không?”
02
Cuộc cãi vã giữa họ vẫn tiếp tục.
Nhưng tôi chẳng còn hứng thú để nghe nữa.
Chỉ là…
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Triệu Lương khi đối diện với cuộc gọi, tôi vẫn không nhịn bật đầy mỉa mai.
Nửa năm trước, ta vì Phục Nguyệt mà kiên quyết ly hôn với tôi. Chắc ta không ngờ, sẽ có ngày hai người họ cũng rơi vào cảnh như hôm nay.
Con kéo nhẹ vạt áo tôi.
Hơi ngạc nhiên, lại xen lẫn chút dè dặt hỏi:
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ có phải rất vui không ạ?”
Tôi ngồi xổm xuống, xoa đầu con bé:
“Ừ, bảo bối vui thì mẹ cũng vui.”
“Ừm ừm, con rất vui, mẹ vui là con cũng vui lắm luôn!”
Sống mũi tôi cay xè, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Tôi đưa tay ôm chầm lấy con bé.
Nhưng trong lòng lại càng thêm oán hận Triệu Lương.
Nếu không phải vì ta, con tôi sao phải lớn lên trong một gia đình đơn thân?
Sao lại trở nên nhút nhát, thiếu tự tin như ?
Tôi ngẩng đầu về phía không xa, nơi Triệu Lương vẫn đang chuyện điện thoại, để mặc hận ý lan tràn trong đáy mắt.
Nhưng…
Trước khi ta hết giá trị lợi dụng.
Tôi không thể lật mặt với ta.
Ít nhất là không phải lúc này.
Tôi hít sâu một hơi, nặng nề cụp mắt, che giấu mọi cảm .
Chỉ khi nỗi chua xót trong lòng lắng xuống.
Tôi mới điều chỉnh lại tinh thần.
Nghiêng đầu.
Mỉm thản nhiên về phía Triệu Lương — một nụ u buồn, pha lẫn ba phần tủi thân, ba phần nhẫn nhịn và vài phần đơn.
Triệu Lương bắt gặp ánh mắt tôi.
Cả người ta chấn .
Như thể bị thiêu đốt .
Anh ta im lặng mấy giây.
Rồi dứt khoát ngắt cuộc gọi vẫn đang bị Phục Nguyệt truy vấn ở đầu dây bên kia.
Sải bước về phía chúng tôi.
Anh cúi người bế bổng con lên.
Khuôn mặt tràn đầy áy náy và gượng gạo:
“Đi nào, hôm nay ba sẽ đưa hai mẹ con đi ăn một bữa thật ngon.”
Anh còn tiện tay đón lấy chiếc túi tôi đang cầm.
Bế con đi trước.
Tôi hơi nhướng mày, không từ chối.
Ung dung bước theo sau, nhẹ tênh.
Người ngoài vào, chắc hẳn sẽ thốt lên một câu: “Gia đình ba người này hạnh phúc thật đấy.”
Nhưng…
Không ai biết, tôi và Triệu Lương đã ly hôn nửa năm rồi.
Cũng chẳng ai biết, khi xưa ta vì muốn ly hôn với tôi, đã từng ra những lời độc ác đến mức nào.
Giờ đây chia tay rồi.
Anh ta lại quay về người chồng hoàn hảo, chu đáo đủ điều với tôi.
Nhìn bóng lưng Triệu Lương, tôi suýt chút nữa thì bật thành tiếng.
【Đúng là Triệu Lương luôn trung thành với hình tượng “người chồng vợ”, luôn giỏi giấu giếm người hiện tại để lấy lòng người cũ.】
Tôi thậm chí không kiềm chế bản thân mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Không biết trong suốt những năm tháng hôn nhân trước đây, vào những lần tôi gọi điện cho ta, có phải cũng từng diễn ra những cảnh tượng giống .
Anh ta đang tăng ca.
Nhưng thực tế lại đang ở bên Phục Nguyệt.
Giống như hôm nay.
Rõ ràng là đang chơi với con.
Nhưng khi Phục Nguyệt gọi đến, ta vẫn vô thức ra câu “đang tăng ca”.
Không chút chột dạ, không một giây do dự, không một lời ngập ngừng.
Cứ như đã tập luyện cả ngàn lần .
Chỉ khác là…
Tôi đã từ người từng bị , trở thành người lợi.
Nghĩ tới đây.
Cảm giác ghê tởm trong tôi dâng lên đến cực điểm.
Nhưng…
Nghĩ đến việc bây giờ Phục Nguyệt đang đi đúng con đường tôi từng đi, tôi lại thấy cái sự khó chịu này cũng chẳng là gì cả.
Hơn nữa…
Con tôi còn nhỏ, trên đường trưởng thành, con bé vẫn cần vai trò của một người cha.
Nhân lúc ta vẫn còn vài phần áy náy.
Tôi phải để ta tròn trách nhiệm của một người bố càng nhiều càng tốt.
Nhìn hai cha con phía trước đang thân thiết .
Tôi đè nén sự lạnh lẽo trong mắt cùng nỗi chán ghét tột độ dành cho Triệu Lương.
Kéo ra một nụ gượng gạo, bước nhanh mấy bước, đuổi theo phía sau.
Bạn thấy sao?