Thiếu gia quyền thế của giới thượng lưu Bắc Kinh, Phó Dịch Minh, nuôi nấng một nhỏ cưng chiều từ bé.
Cô nhỏ ấy luôn thích khóc, thích biến mất không dấu vết.
Vì ấy, Phó Dịch Minh đã không xuất hiện trong lễ cưới của chúng tôi, cũng không có mặt vào ngày con chúng tôi chào đời.
Sau này, tôi đưa con rời khỏi đất nước cùng thời điểm với nhỏ của ta.
Nhưng ta lại chọn hướng đi ngược lại, quyết định đi tìm đang giận dỗi ấy.
Mãi hai tháng sau, ta mới nhớ ra mà gọi cho tôi.
“Đi du lịch lâu rồi, em nên về nhà thôi chứ?”
Kết quả, con tôi liền cảnh báo bằng giọng điệu non nớt:
“Con đã chọn ba mới rồi, ba đừng đến rối nữa!”
1
Kết hôn với Phó Dịch Minh năm năm, tôi vẫn là trò trong giới.
Lễ cưới duy nhất trong đời, rể không xuất hiện.
Khoảnh khắc sinh tử trong phòng sinh, cha của đứa bé vắng mặt.
…
Và tất cả những điều đó, đều vì một thích khóc.
Tên ấy là Hứa Ái.
Cô là trẻ mồ côi bảo mẫu nhà họ Phó nhận nuôi.
Bảo mẫu rất thân thiết với Phó Dịch Minh, gần như mẹ con.
Sau khi bà ấy mất, đương nhiên Hứa Ái giao lại cho nhà họ Phó, trên danh nghĩa là cháu nuôi của Phó Dịch Minh.
Nhưng cách ta cưng chiều ấy, và cách ấy ỷ lại vào ta, ai cũng thấy rõ quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở mức đó.
Vào ngày tôi kết hôn với Phó Dịch Minh.
Hứa Ái “hiểu chuyện” đến mức lặng lẽ biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy.
“Chú ơi, con đã suy nghĩ rất nhiều vẫn không biết sao đối mặt với sau khi kết hôn. Vì con chọn rời đi, đừng tìm con.”
Ha. Phó Dịch Minh sao có thể không đi tìm ta?
Dù ta chỉ ở trường học, ta cũng nhất định phải nắm rõ mọi tĩnh.
Huống chi lần này là mất tích, nên——
Anh ta không yên tâm giao cho ai khác, đích thân đi tìm.
Lễ cưới xa hoa truyền thông đưa tin rầm rộ, cuối cùng chỉ còn mình tôi đơn độc đứng đó.
2
Nhưng tôi không thể rời đi.
Lúc đó, công ty gia đình tôi gặp vấn đề, tập đoàn Phó thị đã ra tay giúp đỡ.
Cuộc hôn nhân này vừa có cảm, vừa có lợi ích ràng buộc.
Tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố gắng giữ thể diện, miễn cưỡng tiễn khách khứa ra về.
Dùng những lời lẽ khéo léo để với họ rằng Phó Dịch Minh chỉ đang lo lắng cho hậu bối mà thôi.
Nhưng ai cũng hiểu rõ——
Hứa Ái là loại “hậu bối” gì của nhà họ Phó?
Giữa họ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Cô ấy đã 18 tuổi, rất có chính kiến, còn từng khiến vài mối quan hệ của Phó Dịch Minh tan vỡ.
Cô ấy hết lần này đến lần khác chứng minh rằng mình còn quan trọng hơn cả của ta.
Người trong giới ai cũng ngầm hiểu, chẳng ai dám thẳng, sợ đắc tội với Phó Dịch Minh.
Nhưng tôi —— người vợ không ta quan tâm —— lại trở thành đề tài bàn tán trong những cuộc tán gẫu của họ.
“Vân Sơ Sơ ngay cả một con nhóc cũng đấu không lại, còn dám tự nhận là đệ nhất mỹ nhân giới thượng lưu Bắc Kinh?”
“Chờ con nhóc kia lớn hơn chút nữa, ta sẽ phải nhường chỗ thôi.”
…
Những lời đồn đại đó, tôi đã nghe suốt năm năm qua.
Con chúng tôi đã năm tuổi, Phó Dịch Minh chưa từng đề cập đến chuyện ly hôn.
Chỉ có một điều không bao giờ thay đổi——
Hứa Ái mãi mãi là ưu tiên hàng đầu của ta.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày con tôi ra đời.
Lúc ấy tôi đau đến mức gào khóc gọi tên ta…
Nhưng ta chưa từng xuất hiện.
Anh ta không thấy tôi đau đớn, thảm trong phòng sinh, cũng không thấy khoảnh khắc con chúng tôi cất tiếng khóc chào đời.
Ngày hôm đó, ta có mặt tại lễ tốt nghiệp của Hứa Ái.
Anh ta tặng hoa cho ấy trước mặt bao người, thậm chí còn mời lên phát biểu.
Ai nấy đều ghen tị với Hứa Ái——
Bởi vì ai cũng biết, ấy chính là người trong tim của thiếu gia quyền thế nhất Bắc Kinh.
3
Tôi đã tha thứ cho Phó Dịch Minh rất nhiều lần.
Nhưng có một điều duy nhất tôi không thể tha thứ——
Anh ta đã vì Hứa Ái mà bỏ mặc con của chúng tôi.
Con tôi, Lạc Lạc, năm nay đã năm tuổi, đang học mẫu giáo lớp chồi.
Nhưng ba của con bé chưa từng đón đưa nó một lần nào.
Tôi đã nhắc nhở ta, ta chỉ hờ hững không cần thiết.
Cả thế giới đều biết ta bận rộn thế nào, một tay điều hành cả tập đoàn lớn, ngày nào cũng vùi đầu vào công việc.
Hơn nữa, nhà họ Phó có tài xế, có bảo mẫu, sao ta phải mất thời gian vào chuyện này?
Phải rồi, đón con, dành thời gian vun đắp cảm cha con, đối với ta chính là lãng phí.
Nhưng tôi biết rõ——
Khi Hứa Ái còn đi học, Phó Dịch Minh ngày nào cũng tự mình đưa đón ta.
Khi đó, sao ta lại có dư thời gian đến thế?
Tối hôm ấy, tôi lần đầu tiên nổi giận với ta.
“Phó Dịch Minh, nếu thích con nhóc đó đến thì ly hôn với tôi đi, rồi cưới nó về!”
“Hai người cứ như thế này thì là cái gì chứ?!”
Chát——
Anh ta tức giận đến phát điên, vung tay tát tôi một cái.
“Em linh tinh cái gì?!”
Đó là lần đầu tiên ta ra tay với tôi.
Năm năm trước, khi tôi sinh con , ta đến trễ, tôi mắng ta thậm tệ nhất có thể, ta chỉ nắm lấy tay tôi và “Xin lỗi.”
Vậy mà lần này, chỉ vì liên quan đến Hứa Ái, ta lại…
“Sao? Ngay cả chính cũng thấy ghê tởm à?”
Tôi lạnh, thêm một câu chọc giận ta, rồi tặng lại một cái tát.
Cuối cùng, ta ôm lấy mặt, giận đến mức đập cửa bỏ đi, cả đêm không về.
4
Chuyện Phó Dịch Minh đánh tôi đã đến tai ba mẹ tôi.
Hai người họ hiện đang an dưỡng tuổi già ở Los Angeles.
Những năm qua, gia đình tôi cũng dần chuyển hướng kinh doanh ra nước ngoài.
Lúc đầu tôi lấy Phó Dịch Minh là vì cuộc hôn nhân thương mại.
Nhưng đến giờ, điều đó không còn cần thiết nữa.
“Còn định kéo dài đến khi nào?”
“Nhân lúc con còn nhỏ, ly hôn đi.”
Tôi vào gương, thấy vết đỏ trên mặt mình, cảm giác kiên trì suốt bao năm dần dần sụp đổ.
“Ba mẹ yên tâm đi, con đã tìm luật sư rồi.”
…
Năm năm qua, xem như phí hoài vô ích.
Tôi đang thảo luận với luật sư về việc soạn thảo đơn ly hôn, thì Phó Dịch Minh gọi đến.
“Lạc Lạc tan học lúc mấy giờ? Tôi đi đón con bé.”
Tôi bật ——
“Lạc Lạc tan học một tiếng trước rồi.”
“Con bé đã ăn tối xong rồi.”
Nghe , đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, khi tôi sắp mất kiên nhẫn, ta mới thấp giọng :
“Sơ Sơ, hôm qua… xin lỗi.”
Tôi không còn bất kỳ cảm giác gì nữa.
“Ừ.”
“Biết rồi.”
Tổn thương đã ra.
Nói xin lỗi thì có ích gì?
5
Phó Dịch Minh không từ bỏ, ngày hôm sau, ta đến đón Lạc Lạc đúng giờ.
Hai cha con vui vẻ khi trở về nhà.
Lạc Lạc hào hứng kể với tôi:
“Ba nghỉ hè cả nhà mình sẽ đi du lịch cùng nhau!”
“Mẹ ơi, con muốn đi xem sa mạc.”
“Con muốn ba bế con cưỡi lạc đà.”
“Được không mẹ?”
…
Còn hai ngày nữa là nghỉ hè, chuyến du lịch không ảnh hưởng đến việc ly hôn.
Tôi tất nhiên sẽ không Lạc Lạc thất vọng.
Tôi “Được.”
Lạc Lạc vui vẻ hẳn lên.
Phó Dịch Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ ta không muốn cảm thấy tội lỗi.
Chỉ đáng tiếc.
Chuyến du lịch của gia đình ba người chúng tôi chưa kịp thực hiện.
Phó Dịch Minh lại lỗi hẹn.
Nghe Hứa Ái không từ mà biệt, bay sang Thụy Sĩ.
Anh ta buộc phải đi tìm nhỏ của mình.
Sáng hôm đó, Lạc Lạc kéo chiếc vali nhỏ, ngồi thụp xuống bậc thềm trước cửa khóc nức nở, ai dỗ cũng không nghe.
Cùng lúc đó, bệnh cũ của mẹ tôi tái phát, trạng nặng hơn.
Tôi lo lắng cho bà, lập tức mua vé máy bay, quyết định đưa Lạc Lạc sang Los Angeles.
Trước khi đi, tôi để lại đơn ly hôn cho Phó Dịch Minh.
Nhưng ở sân bay, chúng tôi lại gặp nhau.
Tôi nảy ra chút hứng thú, bước đến trước mặt Phó Dịch Minh, với ta:
“Tôi và Lạc Lạc lần này đi Los Angeles, ít nhất cũng phải một năm rưỡi mới quay về.”
“… Đừng .”
Phó Dịch Minh liếc tôi một cái, giọng điệu đầy mất kiên nhẫn.
Loa phát thanh vang lên, thông báo cả hai chuyến bay đều sắp khởi hành.
Lúc này, trợ lý của Phó Dịch Minh chạy đến, báo tin:
“Tiểu thư Hứa Ái đang trên chuyến bay đó! Giờ ngài vẫn còn kịp!”
Nghe , sắc mặt ta dịu đi đôi chút.
Anh ta quay sang dặn dò tôi.
“Cô chăm sóc Lạc Lạc cho tốt.”
“Sớm về nhé.”
Nói xong, ta lập tức quay người rời đi.
Anh ta tin chắc rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ ta.
Nhưng mà.
Phó Dịch Minh.
Lần này, tôi thực sự sẽ không quay về nữa.
Bạn thấy sao?