Để chạy chữa cho mẹ, nhà tôi không còn đồng nào, còn nợ một khoản lớn.
Người đòi nợ ngày nào cũng kéo đến.
Ba tôi bắt đầu sa vào cờ bạc, luôn mơ tưởng sẽ có một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống để thoát khỏi cảnh túng quẫn.
Cho đến một ngày mùa đông năm ấy, cảnh sát đến nhà tôi.
Họ , ba tôi vì gian lận trong sòng bạc mà bị người ta chặt đứt tay chân.
Ông mất máu quá nhiều, chết lạnh trong đêm tuyết phủ.
Năm đó, tôi mới mười ba tuổi.
Toàn thân tôi lạnh toát, ánh mắt trống rỗng về phía bếp.
Trong tủ lạnh, vẫn còn chiếc túi chứa đầy tiền mặt mà bố đã cõng về đêm qua.
Hai trăm nghìn tệ.
Là số tiền ông ấy đã đánh đổi cả mạng sống để có .
Ông ấy : “Tuyệt đối đừng với ai. Nhiên Nhiên, con phải sống thật tốt.”
Thì ra, đó là lời từ biệt cuối cùng.
Tôi không nghe lời ông ấy.
Tôi dùng số tiền đó trả hết nợ cho họ hàng, bè.
Không phải vì tôi thanh cao, mà là tôi không thể an lòng mà tiêu xài số tiền ấy.
Tôi lấy căn nhà ra thế chấp, tạm ứng học phí từ cậu ruột.
Mãi về sau tôi mới biết, vì vấn đề tín dụng của bố, căn nhà đó vốn dĩ không thể sang tên cho bất cứ ai.
Số phận đối xử với tôi thật tệ bạc.
Nhưng những người xung quanh, luôn đối xử với tôi thật tốt.
Ký ức hạnh phúc của tôi không nhiều, đủ để giúp tôi tiếp tục sống.
Bọn họ đều mong tôi sống tốt.
Tôi là một đứa trẻ thương, chỉ là có hơi… kém may mắn mà thôi.
Càng lún sâu vào bùn lầy, tôi càng phải cố vùng vẫy để leo lên.
Tôi thi đậu vào Đại học A.
Ở đó, tôi gặp người thân nhất trong cuộc đời mình—Bạch Cẩm Vy.
Ban đầu, chúng tôi chỉ đơn giản là cùng phòng, chào hỏi qua lại.
Cô ấy là sinh viên nghệ thuật, tôi là sinh viên kỹ thuật.
Hai người sống chung hiếm khi có sự giao thoa trong cuộc sống.
Bạch Cẩm Vy có tính cách cởi mở, hòa đồng với tất cả mọi người, không hề có chút dáng vẻ tiểu thư nhà giàu.
Còn tôi thì trầm lặng, ngày ngày đi thêm, không có thời gian để kết hay tham gia các hoạt xã hội.
Mãi đến một đêm, khi tôi bị một gã khách say trong quán bar chặn ở cửa sau, ấy bất ngờ lao đến giúp tôi.
Cuối cùng, cả hai đều mặt mũi bầm dập, vừa dìu nhau đi qua con hẻm tối, vừa bật .
Cô ấy :
“Giang Tuyết Nhiên, cậu nhỏ nhắn yếu đuối mà khỏe ghê ha! Nếu biết cậu đánh lại, tớ đã không đỡ đòn giúp cậu rồi!”
“Không ! Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng bị đánh! Cậu phải bồi thường!”
“Thế này đi! Chỗ tớ đang thiếu một bartender, chính là quán bar Nguyên Do ấy! Cậu qua đó đi, tớ còn có thể tranh thủ trộm rượu uống!”
Từ đó, chúng tôi trở thành thân.
Nhưng tôi dần nhận ra, Cẩm Vy không vui vẻ như vẻ bề ngoài.
Cô ấy phải uống thuốc chống trầm cảm.
Chính lúc đó, tôi mới biết đến cái tên Thẩm Tĩnh Xuyên.
Cẩm Vy , ta là một người rất tốt.
Từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều, bảo vệ ấy.
Họ là hôn ước gia tộc, vừa kết thúc kỳ thi đại học liền đính hôn.
Nhưng ấy không ta.
Cô ấy có người mình thích.
Một bí mật.
Một bí mật ngay cả tôi cũng không thể biết.
Cô ấy chỉ xem Thẩm Tĩnh Xuyên như người thân.
Một đêm nọ, ấy ngồi trên sân thượng, nửa tỉnh nửa say, với tôi:
“Cậu biết không, thật ra tớ rất ghen tị với cậu. Ít nhất, bố mẹ cậu đã từng thương cậu.
Còn tớ… chỉ là một công cụ của nhà họ Bạch.”
“Nhưng giờ đây! Công cụ này sắp vùng dậy rồi! Giang Tuyết Nhiên! Tớ nhất định sẽ hạnh phúc!”
Cẩm Vy là một đóa hoa sắp héo tàn.
Nhưng ngoài tôi ra, chẳng ai nghe thấy tiếng kêu cứu của ấy.
Với sự giúp đỡ của tôi, ấy cuối cùng cũng có dũng khí chống lại cuộc hôn nhân sắp đặt, bước ra khỏi nhà kính, trở thành một người tự do, vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Cẩm Vy biến mất.
Tôi tìm không thấy ấy, cũng không liên lạc .
Nhà họ Bạch đóng chặt cửa, từ chối gặp tôi.
Tất cả người đều một lời như nhau:
“Tiểu thư đã sang Mỹ du học.”
Tôi không tin.
Nhưng tôi không thể gì khác.
Cho đến khi tôi nhận một bức thư điện tử.
Trong thư viết:
“Tớ đang ở Mỹ, theo sự sắp xếp của bố mẹ để điều trị tâm lý.
Đừng lo cho tớ, hãy sống thật tốt. Tớ nhất định sẽ trở về!”
Tôi mới yên tâm, tiếp tục sống, chờ đợi ngày chúng tôi tái ngộ.
Năm tư đại học, tôi chính thức hẹn hò với một đàn khoa kiến trúc.
Cuộc sống yên bình và ngọt ngào.
Nếu không có gì thay đổi, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như .
Nhưng không bao lâu sau, tôi bắt đầu nhận những tin nhắn từ Cẩm Vy.
Cô ấy dùng những câu chữ ngắn gọn, hài hước nhất có thể, để kể lại câu chuyện về một đóa hoa hồng đang dần héo úa.
8
Cẩm Vy phát hiện ra xu hướng cảm của mình vào những năm cấp hai.
Cô ấy thích ngồi cùng bàn.
Những lúc bối rối và hoang mang, ấy biến tất cả cảm thành con chữ, viết vào nhật ký.
Nhưng một ngày nọ, cuốn nhật ký đó bị người giúp việc phát hiện và báo cho bố mẹ ấy.
Là tiểu thư nhà họ Bạch, ngay cả bí mật cũng không phép có.
Cẩm Vy bị ép chuyển trường, rồi bị đưa đi điều trị bằng liệu pháp sốc điện.
Dần dần, ấy học cách che giấu bản thân.
Cô ấy cũng học cách lợi dụng chính thân phận “công cụ” của mình, mượn cớ tổ chức sinh nhật cho Thẩm Tĩnh Xuyên để về nhà.
Cô ấy cố gắng đóng vai vị hôn thê ngoan hiền.
Diễn càng đạt, bố mẹ ấy càng hài lòng.
Diễn mãi, rồi tự lừa dối chính mình.
Cho đến khi— ấy gặp tôi.
Cẩm Vy :
“Tớ từng nghĩ mình có thể đóng vai này cả đời. Nhưng tớ không . Điều khó nhất trên đời chính là phản bội trái tim mình.
Tuyết Nhiên, hãy tha thứ cho tớ. Tha thứ cho một người đã dành cho cậu một cảm hèn mọn như thế này.”
“Tớ chưa bao giờ dám mơ sẽ ở bên cậu. Nhưng tớ biết, cuộc sống hiện tại không phải là điều tớ mong muốn.
Vậy nên tớ đã với Thẩm Tĩnh Xuyên, rằng tớ người khác.
Anh ấy đồng ý hủy bỏ hôn ước. Cậu biết không? Chỉ một chút nữa thôi, tớ đã có thể tự do rồi.”
“Nhưng cuối cùng, họ vẫn đưa tớ sang Mỹ.
Mỗi ngày ở đây đều là một cơn ác mộng.
Tớ không có bệnh. Tớ chỉ một người.
Chuyện đó có gì sai chứ? Tại sao họ lại đối xử với tớ như thế này?”
“Tớ trốn về rồi!
Nhìn thấy cậu hạnh phúc bên đàn , tớ cũng an lòng rồi.
Cậu và Thẩm Tĩnh Xuyên là hai người duy nhất trên thế giới này đối xử với tớ như một con người.
Tớ xin lỗi cậu.
Tớ cũng xin lỗi ấy.
Nhưng tha thứ cho tớ đi. Tớ thực sự không thể tiếp tục nữa.”
“Đừng buồn vì tớ.
Cẩm Vy chỉ là đi đến một nơi khác, để nở rộ một lần nữa mà thôi.”
Khi tôi đến nhà họ Bạch, ấy đã không còn nữa.
Giống như bao lần trước, tôi vẫn không thể giữ lại bất kỳ ai.
Họ cứ lần lượt rời xa tôi.
Có lẽ lần này khác một chút.
Cẩm Vy chết… vì tôi.
Nếu như tôi không quen đàn , có lẽ ấy sẽ còn một chút hy vọng để tiếp tục sống?
Tôi chính là nguyên nhân trực tiếp khiến ấy tự sát.
Tôi không có tư cách, cũng không xứng đáng có bất kỳ hạnh phúc nào.
Phần sau của câu chuyện, chính là khi tôi gặp Thẩm Tĩnh Xuyên ở quán bar Nguyên Do.
Anh ta buông thả bản thân, chìm đắm trong rượu chè và đàn bà.
Anh ta không chấp nhận sự ra đi của Cẩm Vy.
Bố mẹ nhà họ Bạch với ta rằng, Cẩm Vy phải một gã đàn ông tệ bạc, bị trầm cảm rồi tự sát.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tĩnh Xuyên luôn dạy phải bảo vệ ấy.
Kết cục là, chính ta đồng ý hủy hôn ước, đẩy ấy vào vực sâu.
9
Tôi thoát ra khỏi dòng hồi ức.
Thẩm Tĩnh Xuyên đang siết chặt cổ tôi.
Những nụ hôn dày đặc, mang theo căm hận, rơi xuống làn da tôi, để lại từng vệt đỏ chồng chéo.
Tất cả cảm bị dồn nén bấy lâu nay, rốt cuộc cũng bùng nổ vào khoảnh khắc này.
Tôi nghiêng đầu, lần đầu tiên với Thẩm Tĩnh Xuyên:
“Dừng lại.”
“Tôi không muốn.”
Tôi không muốn.
Tôi không thích.
Tôi không chấp nhận.
Từng giây từng phút bên cạnh Thẩm Tĩnh Xuyên, tôi đều bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi.
Càng gần gũi, tôi càng đau đớn.
Nhưng tôi là tội nhân.
Tôi đáng phải đau khổ.
Là điều tất yếu.
“Sao ? Giờ em không định dùng thân thể mình để cứu rỗi tôi nữa à?”
“Giang Tuyết Nhiên, chính em tự tìm đến đấy chứ!”
Giọng ta sắc lạnh, từng câu từng chữ cứa vào tim tôi.
Tôi không biết mình lấy can đảm từ đâu.
Đôi khi, một khi lớp vỏ bị xé rách, sự thật cũng không còn khó ra như trước nữa.
Tôi nắm chặt cổ tay ta, khó khăn lên tiếng:
“Tôi chưa bao giờ…”
“Lần đầu tiên, rõ ràng là đã cưỡng ép tôi.”
Tôi muốn kéo ta ra khỏi bùn lầy.
Muốn bù đắp tất cả những gì không thể bù đắp cho Cẩm Vy.
Nhưng tôi chưa từng muốn dùng chính bản thân mình để “cứu rỗi” ta.
Là ta uống say.
Là ta giữ chặt tôi, đè tôi xuống giường, cưỡng đoạt tôi.
Toàn thân tôi run rẩy, cảm giác sụp đổ bao trùm.
Nhưng cảm giác tội lỗi và bất an đã lấn át hết nỗi đau của tôi.
Tôi dần trở nên tê liệt, mất đi cảm giác, mặc kệ ta muốn gì thì .
Tôi chọn cách im lặng ở bên cạnh ta.
Từ ngày đó, tôi liên tục tẩy não chính mình.
Cẩm Vy đã chết.
Thẩm Tĩnh Xuyên là người thân duy nhất còn lại của ấy.
Vậy nên, hạnh phúc của Thẩm Tĩnh Xuyên, đối với tôi, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Quan trọng hơn cả chính bản thân tôi.
“Em dối! Anh không tin sau ngần ấy năm, em chưa từng có chút cảm nào với !”
Thẩm Tĩnh Xuyên mất kiểm soát, siết chặt tay hơn.
Anh ta mãi không chịu tỉnh ngộ.
Nhưng tôi thì nên tỉnh lại rồi.
Tôi nhạt, cắn mạnh vào lưỡi.
Máu tươi trào ra, nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay ta.
Trong đôi mắt hoảng loạn của ta, ý thức tôi dần dần chìm vào bóng tối.
Bạn thấy sao?