1
Không trách người đời luôn đừng đồng nghiệp hay cùng lớp.
Chia tay đã đủ ngượng ngùng, ly hôn còn ngượng ngùng hơn gấp bội.
Hôm qua tôi vừa mới nhận giấy chứng nhận ly hôn ở cục dân chính.
Trong tưởng tượng của tôi, cảnh tượng lúc đó phải là mưa to như trút nước, tôi và người chồng mới lên chức “trước đây” nhau đăm đăm.
Tôi sẽ vứt lại một câu: “Từ nay không gặp lại nữa!”, rồi quay người rời đi, để lại một bóng lưng dứt khoát, khiến ta tiếc nuối cả đời.
Nhưng thực tế thì hôm qua trời trong nắng đẹp, hơn nữa còn là ngày Thất Tịch.
Những cặp đôi đến cục dân chính toàn là để kết hôn, ai cũng tay trong tay, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc.
Nghe chúng tôi đến để ly hôn, ánh mắt của nhân viên việc chúng tôi vô cùng kỳ quặc.
Tôi chỉ có thể gượng:
“Không còn cách nào khác, lịch hẹn một tháng chờ ly hôn lại trùng đúng hôm nay.”
Mà đi cũng phải lại, Thất Tịch thì sao chứ, chẳng lẽ không thể ly hôn?
Dù gì thì đêm nay Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau xong chẳng phải cũng phải chia xa sao?
Cuối cùng cũng nhận giấy chứng nhận ly hôn, dù không có cơn mưa lớn như tôi tưởng tượng, tôi vẫn tạo dáng như giải thoát, dùng giấy ly hôn vỗ nhẹ lên tay Tống Văn Kỳ.
“Tạm biệt nhé, chồng cũ, từ nay không gặp lại.”
“Không .”
Anh ta không cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức.
Tôi còn tưởng là cuối cùng ta cũng hoảng hốt khi thấy giấy ly hôn, kết quả giây sau ta đã kéo tôi về thực tế.
“Ngày mai là ngày việc, vẫn phải đi . Sau này không có ai gọi dậy nữa, chín giờ chấm công, đừng đến trễ.”
Nói xong, ta quay người rời đi, để lại một bóng lưng đầy phong thái.
Khỉ thật!
Vậy mà tôi lại bị chơi khăm!
Chọc tôi tức lên rồi, thì đừng trách tôi “mềm mại” mà đáp trả nhé!
Trước đây tôi còn có thể không cho ta vào phòng ngủ, giờ thì chỉ có thể nhịn thôi.
Hôm sau tôi suýt chút nữa đi trễ, vừa đến trước cửa tòa nhà nghiên cứu thì cờ chạm mặt Tống Văn Kỳ.
Anh ta chỉ lạnh nhạt tôi một cái, rồi quay lưng lên lầu.
Tốt lắm, tốt lắm! Cậu lạnh lùng vô hơn tôi nhiều!
Mà đi cũng phải lại, thực ra giữa chúng tôi cũng không đến mức quá lúng túng.
Bởi vì, thực tế là chẳng ai biết tôi và Tống Văn Kỳ đã từng kết hôn.
Nhìn lại lịch sử đương của hai đứa, về cơ bản là tôi chủ theo đuổi ta, còn ta bị chấp nhận tôi.
Năm lớp 12, tôi vừa thấy Tống Văn Kỳ – người vừa chuyển trường đến, đã phải lòng ngay từ cái đầu tiên.
Người đầu tiên có thể mặc bộ đồng phục xanh trắng quê mùa của trường đẹp đến mức đó, chính là ta.
Vì muốn ở bên ta, tôi thức khuya ôn bài đến ba giờ sáng mỗi ngày, chỉ để thi vào cùng một trường đại học với ta.
Lên đại học tôi vẫn tiếp tục theo đuổi, Tống Văn Kỳ cũng không phải chưa từng từ chối tôi, cách từ chối của ta lại là:
“Xin lỗi, nhà tôi nghèo lắm, tôi không xứng với cậu.”
Trời ạ, ta thật sự không biết cách từ chối người khác!
Nghe , tôi không những không nản lòng, mà còn cảm thấy thương ta hơn, chỉ có thể đáp lại một câu:
“Không đâu, cậu là người tốt nhất trên thế giới này!”
Nếu ta chịu một câu kiểu như: “Cậu là cái thá gì mà cũng dám theo đuổi tôi?” thì có lẽ tôi đã ngay lập tức hết mê rồi.
Nhưng đáng tiếc, Tống Văn Kỳ có khuôn mặt quá xuất sắc, đầu óc lại thông minh, thậm chí còn tuyển thẳng khi chưa tốt nghiệp cấp ba.
Lên đại học, ta lại liên tục tham gia các cuộc thi, tiền thưởng học bổng lấy đến mềm tay.
Mà tôi, một kẻ vừa mê sắc vừa mê trí tuệ, biết chắc đời này tôi không thể thoát khỏi ta rồi.
Thế là tôi cứ thế theo đuổi, từ cấp ba đến khi học thạc sĩ, rồi đến lúc tốt nghiệp vẫn theo đuổi đến viện nghiên cứu.
Mười năm thanh xuân đều dành hết cho việc theo đuổi Tống Văn Kỳ, đến tận bây giờ, tôi thật sự quá mệt rồi.
2
Quả nhiên đúng như lời Tống Văn Kỳ , tôi suýt chút nữa đã đi trễ.
Xe buýt chỉ dừng ở cổng ngoài của viện nghiên cứu, cách phòng thí nghiệm của tôi hơn tám trăm mét.
Tôi chạy như bay mới kịp quẹt thẻ chấm công, vừa vào thang máy đã ôm bụng thở hổn hển.
Nhìn qua lớp vỏ thép phản chiếu của thang máy, tôi phát hiện Tống Văn Kỳ đang đứng sau lưng mình, chăm tôi.
Thực ra không chỉ có ta, mà cả thang máy đều đang tôi.
Có lẽ là vì chỉ có mình tôi thở hồng hộc như một con chó.
“Chị Oánh Khê, chị ổn chứ?”
Cô em mới đến vỗ nhẹ vào vai tôi, giúp tôi thuận khí.
Cái vỗ này tôi đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào, không thể kiểm soát mà ngồi sụp xuống đất nôn khan.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Mấy ông thầy đầu hói cầm theo bài nghiên cứu đang định bước vào, liền trông thấy tôi quỳ dưới đất nôn khan.
Một trong số họ hoảng hốt kêu lên:
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy, còn chưa đến Tết đâu!”
Tôi ***!
Thời điểm này mà cũng giỡn hả?!
Tôi nôn đến mức thở không ra hơi, tầm bắt đầu trở nên mờ đi.
Cho đến khi có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau.
“Đứng lên trước đã, đừng để dạ dày co thắt lại.”
Tống Văn Kỳ đỡ tôi dậy, ngón tay cái ấn vào một huyệt nào đó trên cổ tay tôi, ngay lập tức tôi bớt buồn nôn hơn hẳn.
“Tiểu Lâm, phiền cậu đi lấy giúp tôi cốc nước. Tiểu Trương, vào tủ tôi lấy một cái bánh mì.”
Anh ta bình tĩnh ra lệnh, hai thực tập sinh lập tức chạy đi lấy đồ.
Tôi thường xuyên bị đau dạ dày, mỗi lần tôi vừa rên lên một tiếng, Tống Văn Kỳ đã chạy đến giúp tôi xoa bóp.
Ông nội ta là một bác sĩ Đông y, từ nhỏ ta đã dạy không ít thứ.
Có lần mẹ tôi thấy cảnh này, còn trêu tôi:
“Được đấy, hai đứa ăn ý ghê ha! Có khi con mới nấc một cái, Tiểu Tống đã biết ngay là con bị gì luôn ấy chứ.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, hít sâu vài hơi, Tống Văn Kỳ vẫn đứng bên cạnh, tay bóp nhẹ cổ tay tôi.
“Cô ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, tôi tự .”
Lời vừa ra, cả hai chúng tôi đều rơi vào im lặng.
Dù gì thì khả năng nấu ăn của tôi, ta cũng quá rõ.
Tôi còn nhớ kỷ niệm nhân dịp kỷ niệm một năm kết hôn, tôi chủ xuống bếp… một món trứng ốp .
Bên ngoài cháy đen như than, bên trong vẫn còn lòng đào chảy ra.
Tống Văn Kỳ hiếm khi á khẩu, phải mất một lúc lâu mới nghẹn ra một câu:
“Trứng này cũng thú vị đấy, có giá trị nghiên cứu cao. Bên ngoài là chất ung thư, bên trong có vi khuẩn salmonella.”
Thế nên, những năm kết hôn, người nấu ăn luôn là ta.
Tôi vốn nghĩ sau khi ly hôn có thể sống đúng bản thân, không ngờ vấn đề lại đến nhanh như .
“Chị Oánh Khê, uống chút nước đi.”
Hai thực tập sinh mang nước và bánh mì đến.
Tôi vừa uống một ngụm nước, lại không kìm cảm giác buồn nôn, thế là một ngụm nước trực tiếp phun lên áo của Tống Văn Kỳ.
Hai thực tập sinh vội vàng đi lấy khăn giấy, ta vẫn đang nắm cổ tay tôi, tôi rút tay lại, vẫy vẫy trong không khí.
Lúc này có vẻ bấm huyệt cũng không còn tác dụng nữa.
“Chị à, chị thế này không giống đau dạ dày đâu, có khi nào… chị mang thai rồi không?”
Tôi hoảng hốt đến mức ngừng nôn ngay lập tức, kinh ngạc thực tập sinh.
Cô bé cũng tôi, dè dặt :
“Chị dâu em trước đây cũng có triệu chứng giống hệt .”
Chưa đầy một buổi sáng, tin tôi mang thai đã lan ra khắp nơi.
Đến giờ nghỉ trưa, không ít đồng nghiệp kéo đến quan tâm.
“Cô thật sự mang thai rồi?”
“Không phải chứ, có thai rồi sao còn đi ?”
“Ba đứa bé đâu? Anh ta yên tâm để ra ngoài một mình à?”
Tôi có quan hệ khá tốt với mọi người, cả đám xúm lại hỏi han.
Mấy sinh viên của Tống Văn Kỳ cũng chen vào, một phẫn nộ :
“Thật là vô trách nhiệm! Giáo sư, thầy có đúng không?”
Tôi quay đầu lại, liền thấy Tống Văn Kỳ đang đứng ngoài cửa sổ tôi.
Anh ta thẳng vào mắt tôi, chậm rãi từng chữ:
“Ba đứa bé cũng vừa mới biết ta vô trách nhiệm như .”
Mọi người không hiểu lời ta , mà ta cũng không giải thích, chỉ bảo tôi ra ngoài.
Tôi bước ra hành lang, cúi đầu, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Có lẽ vì những lần cuối cùng… dường như là tôi chủ kéo ta chơi đủ trò.
Kết quả là cả hai đều không nhớ nổi rốt cuộc có dùng biện pháp an toàn hay không.
“Cô thật sự…”
Anh ta vừa mở miệng, đồng nghiệp phụ trách nhân sự đột nhiên hớt hải chạy tới.
“Cô mang thai rồi?! Đừng với tôi là xin nghỉ việc vì muốn giữ thai đấy nhé.”
Lời vừa dứt, ngay cả Tống Văn Kỳ cũng trợn to mắt, khuôn mặt luôn điềm tĩnh hiếm khi xuất hiện vết nứt.
“Cô muốn nghỉ việc?”
3
Sau khi trao đổi với phòng nhân sự về thủ tục bàn giao công việc, tôi ngẩng đầu lên thì đã đến giờ tan .
Vừa bước ra khỏi viện nghiên cứu, từ xa tôi đã thấy Tống Văn Kỳ đứng dưới gốc cây một mình.
Anh ta nhanh chóng bước về phía tôi:
“Cô có thời gian không? Tôi muốn chuyện.”
“Nói chuyện gì?”
“Hai chuyện. Thứ nhất, chúng ta phải xác nhận xem có thực sự mang thai hay không. Thứ hai, tôi muốn biết tại sao lại nghỉ việc.”
Anh ta rành mạch, thái độ hoàn toàn công việc, không mang chút cảm cá nhân nào.
Vốn dĩ tôi đã thấy mệt mỏi sau giờ , nghe ta thế lại càng bực mình hơn.
“Anh quên rồi à? Chúng ta đã ly hôn rồi. Chuyện của tôi có liên quan gì đến không, hả, chồng cũ?”
Bạn thấy sao?