Ly Hôn Là Món [...] – Chương 7

7

Gần đây vụ kiện của Hạ Mẫn lại lần nữa lên hot search trên Weibo.

Cũng vẫn là mấy chuyện cũ rích lặp đi lặp lại, một đám dân mạng hóng hớt đã bắt đầu ngán ngẩm, để lại vài bình luận chán chường rồi bị fan của Hạ Mẫn dập xuống nhanh chóng.

Trước đây, mỗi khi Hạ Mẫn lên hot search, nếu ai đó biết luật sư của ta là chồng tôi, sẽ vô hoặc cố ý tiết lộ cho tôi biết.

Tôi chỉ cho qua tỏ vẻ không quan tâm.

Nhưng lần này, tôi chủ tìm hiểu.

Khi biết luật sư đại diện cho Hạ Mẫn là Chu Tần, tôi khẽ, nụ mang theo chút gì đó khó hiểu.

Tôi cũng không biết vì sao mình lại .

Chu Tần à, Chu Tần…

Tôi quay đầu lại, bố mình đang chơi cờ một mình.

Ông cau mày, tập trung tinh thần.

Gương mặt ông vẫn nho nhã đĩnh đạc — có thể thấy hồi trẻ mẹ tôi chọn đúng người.

“Ba, nghỉ hưu rồi chắc cũng buồn lắm nhỉ? Có muốn mở công ty chơi cho vui không?” – tôi nửa nửa thật.

Ba tôi ngẩng đầu, nhướng mày, giọng ôn tồn đã thành thói quen sau mấy chục năm thầy giáo:

“Con trước nay vẫn là người có chính kiến. Có những việc, không cần hỏi ba.”

Tôi lại đưa mắt về phía hot search trên Weibo.

Lý Khiêm Tự đúng — lấy bản thân ra quân cờ, đúng là nước cờ ngu ngốc nhất.

Tôi gọi điện cho Lục Tân Nam.

Sau khi ly hôn một tháng, có lẽ ta bắt đầu hối hận.

Luôn viện cớ liên quan đến con trai để tiếp cận tôi, ta thường chân thành nhận lỗi, không cầu mong tôi quay về, chỉ xin tôi tha thứ.

Anh ta cũng gác lại khá nhiều việc ở văn phòng luật, dồn nhiều thời gian hơn cho con.

Tự mình đưa đón Tri Tri đi học, thỉnh thoảng còn vào bếp nấu cơm cho con, đến kỳ nghỉ thì dắt con đi du lịch khắp nơi.

Dẫn đến việc tôi phải đi theo cùng — vì Tri Tri muốn có tôi bên cạnh.

Anh ta âm thầm thăm dò giới hạn của tôi, từng bước từng bước thử xem phải gì để tôi quay đầu.

Không quá vội vàng, vẫn để lại khoảng trống cho cả hai, vừa mềm mỏng vừa tranh thủ thời cơ.

Như đang tỉ mỉ giăng ra một cái lưới.

Anh biết rõ Tri Tri là sợi dây nối giữa tôi và ta.

Dù sợi dây ấy mỏng, dù có dính đầy tơ nhện, tôi cũng chẳng nỡ buông.

“Ba tháng.” – tôi thẳng.

“Anh việc luôn có đầu có đuôi, tôi cho thêm một cơ hội. Trong vòng ba tháng, giúp Hạ Mẫn ly hôn, sau đó cắt đứt mọi liên hệ với ta. Chúng ta sẽ tái hôn.”

“Lục Tân Nam, chỉ có duy nhất một cơ hội này.”

Tôi cúp máy, bắt đầu bận rộn với việc mở công ty.

Nhờ Trần Kỳ giới thiệu vài nam thanh nữ tú có nhan sắc chưa có danh tiếng về ký hợp đồng với công ty truyền thông mới mở.

Ngay sau đó còn “đào” một quản lý đang bị đè ép trong ngành về để phụ trách chiêu mộ nghệ sĩ.

Xong xuôi, tôi lặng lẽ chờ kết quả từ phía Lục Tân Nam.

Còn chưa đầy một tuần trước hạn ba tháng, Hạ Mẫn giành quyền ly hôn.

Không chia tài sản, ta vẫn vui vẻ ly dị thành công.

Có lẽ Lục Tân Nam nghĩ đây là công lao của mình.

Nhưng không phải.

Khi tin tức đưa lên mạng, tôi duỗi người một cái, rồi gọi điện cho Trần Kỳ:

“BW vừa giúp tôi một chuyện, đại tiểu thư có rảnh thì qua đó lộ mặt một chút nhé.”

BW là viết tắt của Beautiful Women, một tạp chí quốc tế dành riêng cho phụ nữ, chỉ phỏng vấn phụ nữ.

Hiện tại ở trong nước, những người từng BW phỏng vấn gồm có nhà vô địch thế giới, ảnh hậu, tỷ phú lọt Forbes, nhà khoa học, doanh nhân… mỗi người đều là nhân vật nổi bật.

Trần Kỳ bây giờ đã nổi tiếng tầm quốc tế, là đại sứ hình ảnh của cả châu Á.

BW từng ngỏ lời muốn phỏng vấn ấy, từ chối.

Lý do thì cũng rất đời thường — giám đốc nghệ thuật hiện tại của BW từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi với chị của Trần Kỳ.

Hai người ly hôn trong cảnh náo loạn không mấy vui vẻ.

Tôi nghe gần nguồn, nên biết nhiều hơn một chút.

Nói trắng ra là chị Trần Kỳ chỉ lo kế nghiệp gia tộc, nghĩ rằng đàn ông thì nên ở nhà kiều thê, còn ông chồng lại không chịu, cứ khăng khăng phải tự lập sự nghiệp, chứng minh bản thân.

Đúng là chuyện khiến người ta cảm thán.

Hình như ấy đang tận hưởng một buổi massage, giọng mang theo chút khoan khoái:

“Ừm… thôi.”

Tôi khẽ:

“Không từ chối gì à? Trước kia người ta mời long trọng như thế, cậu còn chẳng thèm suy nghĩ, từ chối thẳng thừng.”

Tôi không muốn nhân lúc ấy mơ màng mà dụ dỗ gì, lại tiếp:

“Anh rể cũ của cậu vẫn chưa nghỉ việc đâu đấy. Nếu cậu nhận lời phỏng vấn của BW, chắc chắn sẽ phải tiếp với ông ta.”

Đầu bên kia bỗng vang lên tiếng “thịch”, hình như có thứ gì đó bị đá rơi khỏi giường.

Giọng Trần Kỳ lại trở về kiểu lười nhác như mọi khi:

“Vậy nếu tôi không nhận lời, món nợ ân của BW cậu định trả sao?”

Thật ra chuyện này tôi đã tính sẵn từ lâu rồi. Tôi cũng đâu kém cạnh gì, hồ sơ cá nhân của tôi tuy không đủ để lên trang chính của BW, góp mặt ở phụ bản cũng chẳng có vấn đề gì.

Chỉ là bàn chuyện ăn thì phải biết tung chiêu dụ người.

BW biết tôi có quan hệ thân thiết với Trần Kỳ, tôi bèn mạnh miệng khoe mẽ rằng có thể giúp họ nối mối.

Tôi không trả lời ngay, đầu bên kia lại tiếp:

“Cậu cũng là em tôi rồi, giúp em một việc nhỏ xíu thôi mà, có gì đâu to tát.”

Nghe giọng ấy có vẻ mệt, ngáp một cái rõ to rồi cúp máy.

8

Tôi là em kết nghĩa của Trần Kỳ.

Nhận bố mẹ ấy cha mẹ nuôi là vào năm tôi hai mươi lăm tuổi, khi đó tôi để ý đến Lục Tân Nam, mà ấy cũng đồng ý ở bên tôi.

Chỉ là trong nhà họ Lục, ngoài ông cậu của ra thì không ai coi trọng tôi.

Thế nên Trần Kỳ mới nhờ bố mẹ ấy nhận tôi con nuôi.

Khi đó, ấy :

“Nhà họ Trần bọn tôi tuy không sánh với nhà họ Lý của Lý Khiêm Tự, với nhà họ Lục thì cậu coi như là lấy thấp.”

Cũng coi như giúp tôi tăng thêm giá trị khi ra mắt nhà chồng.

Bố mẹ Trần Kỳ cũng không phản đối.

Phải công nhận, những người thành đạt luôn có con mắt người rất chuẩn.

Trần Kỳ hoạt trong giới giải trí, không tránh khỏi gặp phải những chuyện dơ bẩn.

Bố mẹ ấy thương con như ngọc, chẳng muốn để con tự mình ra tay, nên đành phải mượn một con dao.

Đẩy tôi lên vị trí cao, biến tôi thành con dao đó — để bảo vệ con họ.

Lỡ sau này có chuyện gì xảy ra, chỉ cần đá tôi đi là , cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

thấu mục đích của bố mẹ Trần Kỳ, tôi vẫn không oán trách gì cả.

Ít nhất thì con dao như tôi còn có cơ hội thấy ánh sáng, vấy chút máu, còn hơn là mục nát gỉ sét trong vỏ bọc.

Huống hồ, họ còn sẵn sàng cung cấp đá mài cho tôi nữa mà.

Sau khi Hạ Mẫn ly hôn thành công, Lục Tân Nam nôn nóng liên lạc với tôi, muốn tái hôn.

Thật sự rất phiền.

Tôi kéo dài chuyện này gần nửa tháng.

Tên tuổi của Hạ Mẫn ngày càng nổi, nhiều nguồn tài nguyên tìm đến ta, bây giờ y như kẻ tiểu nhân đắc chí.

Tôi chọn một ngày trời đẹp, hẹn Lục Tân Nam đến cục dân chính.

Từ bãi đậu xe đến cổng chỉ tầm năm trăm mét, rất gần.

Tôi cố đi sau , thấy chậm bước lại đợi tôi, thấy đôi vai từng chút một trở nên cứng ngắc.

“Anh có xem hot search Weibo hôm nay chưa?” — tôi chằm chằm sau gáy hỏi.

Lục Tân Nam không quay đầu lại, chỉ :

“Anh không thích xem Weibo.”

Tôi lại :

“Xem đi, biết đâu có thứ khiến quan tâm.”

Lúc này mới quay đầu, chân mày nhíu chặt, trong mắt lấp lánh nỗi u buồn, gần như cầu xin:

“Chờ xong thủ tục rồi xem không?”

Tôi rút tay ra khỏi túi quần, giơ lên cho thấy — bên trong trống trơn.

“Tôi không mang theo căn cước.” — tôi ,

“Không thể tái hôn đâu, tôi lừa đấy.”

Lúc này, trên mạng chắc Hạ Mẫn đã bị dân mạng ném đá dữ dội rồi.

Khi còn học đại học, ta từng quyến rũ trưởng khoa để nổi tiếng.

Sau khi tiếp cận một cậu ấm trong giới giải trí, lại quay ngoắt, tố cáo trưởng khoa cưỡng bức mình.

Cậu ấm kia vì quá ta mà ra tay đánh người, bị dính kiện tụng, mất hết mặt mũi.

Sau này, để lấy người chồng trước của mình, ta còn bức vợ cũ của ta phải thai.

Lôi mấy chuyện này ra không khó với tôi.

Tất cả đều là thông tin tôi đã chuẩn bị tung ra từ trước.

Từng vụ, từng việc, đủ để dân mạng “lăng trì” ta hàng vạn lần.

Tôi tin, giờ này BW hẳn đang bàn chuyện hủy hợp đồng với ta.

Tiền vi phạm hợp đồng, chắc chắn là một khoản không nhỏ.

“Tại sao?” — Lục Tân Nam run run môi hỏi tôi.

“Dù không giúp ta ly hôn, em vẫn có thể xử lý ta mà. Tại sao lại để phải việc dư thừa?”

Xem ra, đã thấy hot search rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...